Nhà hoạ sĩ Tô Ngọc Vân – Tố Hữu
Đường dài kháng chiến mài mê
Chân Anh nào biết phút tê tái lòng
Anh đi, để giọt máu hồng
Dáng Anh lồng lộng cánh đồng Điện Biên!
Đường dài kháng chiến mài mê
Chân Anh nào biết phút tê tái lòng
Anh đi, để giọt máu hồng
Dáng Anh lồng lộng cánh đồng Điện Biên!
Cho hay, tự giác lòng người
Thương nhau mưa nắng, cũng trời đất chung.
Long Xuyên tứ giác, một vùng
Nồm trưa, nghe mát tận cùng ruột gan...
Thương nhau nghìn dặm tấc gang
Năm Căn sáng quá trăng vàng thêm xuân
Biển xa như xích lại gần
Ước chi ra đó một lần, Hòn Khoai...
Cái cò, cái vạc, à ơi!
Xóm vắng, nắng trưa Gò Vấp
Mái tôn hầm hập
Khẽ rung một thoáng gió nồm...
Ngày mai... sẽ đến những ngày mai
Rạng rỡ, đường ta rất rộng dài
Vời vợi từng không, lồng lộng gió
Trưa hè nghe vọng sáo thiên thai!
Dập dìu vỏ lãi ngược xuôi
Áo ai tím để bóng trôi lững lờ
Nhà ai má đỏ đôi bờ
Thuyền bay cuốn cả hồn mơ theo thuyền
Còn khổ đau nào đau khổ hơn
Trái tim luôn sát muối oán hờn
Còn đây một chút trong đêm lạnh
Đầm ấm bên em một tiếng đờn.
Tôi bước tiếp, trên đôi chân tráng kiện
lại nghĩ suy, bằng chính óc tim mình
Mừng thế kỷ hai mươi mốt đến
Cho sáng bừng mặt đất, ánh bình minh!
Không rét mà sao buốt giá băng
Đêm ba mươi Tết, tối không trăng
Lắng nghe pháo nổ ran ngoài phố
Giây phút giao thừa đến đó chăng ?
Phải trái, dại khôn, đầu vẫn sáng
Thuỷ chung, đen bạc, mắt chưa nhoà.
Sợ chi khúc khuỷu đường muôn dặm
Ta vẫn là ta, ta với ta!