Duyên thầm – Tố Hữu
Muôn đời trời đất tặng mùa xuân
Xin sáng lòng ta một chữ Nhân
Cuộc sống, dẫu chưa giàu có lắm
Nghìn năm Hà Nội vẫn duyên thầm!
Muôn đời trời đất tặng mùa xuân
Xin sáng lòng ta một chữ Nhân
Cuộc sống, dẫu chưa giàu có lắm
Nghìn năm Hà Nội vẫn duyên thầm!
Có lẽ nào ta lại quên ta
Đàn chim én báo mùa xuân tới
Vượt muôn trùng sóng lớn, đường xa
Ta sẽ đến, những chân trời mới...
Muốn đem trả nợ đòi nhà lại
Hay để làm lương giúp nước liền
Của cải vua ta đâu sẵn thế
Chữ đề Tự Đức hãy còn nguyên
Sực tắc đi đêm gõ điếc tai,
Tiền thời không có biết vay ai?
Chú ơi, bán chịu tôi vài bát,
Sáng mai tôi trả một thành hai.
Sơ khảo khoa này, bác cử Nhu
Thực là vừa dốt lại vừa ngu
Văn chương nào phải là đơn thuốc!
Chớ có khuyên xằng, chết bỏ bu!
Một trà, một rượu, một đàn bà
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta
Chừa được cái gì hay cái nấy
Có chăng chừa rượu với chừa trà!
Người đi Tam Đảo, Ngũ Hồ
Kẻ về khóc trúc Thương Ngô một mình
Non non nước nước tình tình
Vì ai ngơ ngẩn cho mình ngẩn ngơ!
Hỏi cô ấy có chồng chăng nhỉ?
Anh đây thật là người chí khí
Tiền cưới cheo chi phí một vài hào
Khoe mình chơi nhất Hàng Thao!
Ta đi tới, quyết không lùi bước
Cho đến ngày cạn sức, tàn hơi.
Tất cả đều qua. Còn lại con người
Còn mãi, bản tình ca cuộc sống!
Ôi, trưa nay bước từng bậc đá
Róc rách còn nghe suối Giải oan
Ước gì đời mãi tươi xanh lá
Thanh thản Chùa Hương, cả thế gian!