Anh cùng em, lại về thăm Huế
Huế quê mình, núi Ngự sông Hương
Ta lại đi, theo những nẻo đường
Về với tuổi xuân xanh, thuở ấy…
Em, con gái tỉnh Thanh, mười bảy
Giữa kinh thành lộng lẫy vàng son
Bỗng nổi gió mùa thu Cách mạng
Nhẹ nhàng nâng đôi cánh chim non
Vút bay lên ánh sáng tâm hồn.
Từ bùn đất, đứng lên rạng rỡ
Anh đang tuổi hai lăm, hăm hở
Đã bao năm xông xáo, tù đày
Vẫn ngỡ ngàng, khi nắm bàn tay
Cô bạn nhỏ xinh tươi, hiền dịu
Bởi e ngại tình yêu, bận bụi.
Ngỡ đâu, được gần em sáng ấy, buổi đầu
Anh lặng nhìn đôi má ấm màu nâu
Đôi má trắng cứ ửng hồng, e thẹn
Và duyên bén, như từ lâu ước hẹn
Ta cùng đi, sương gió dạn day
Để lại về, trong lòng Huế hôm nay.
Thăm mái nhà xưa, còn đôi gốc nhãn già, khế ngọt
Trường lớp cũ, Trưng Vương, Quốc học
Tuổi thơ ngây, trong treo, yêu đời
Áo trắng bay, thay áo tím một thời.
Qua lửa đạn, Huế mình trông đẹp lạ!
Đứng trên Tràng Tiền, ngó xuống nước xanh như tàu lá
Ngó qua đập đá, Khách sạn Hương Giang
Ngó xuống Đông Ba, chợ xây mới đàng hoàng
Mặc ai ham tiền bạc, anh với nàng thương nhau
Ôi! những ngày xưa, anh chẳng quên đâu
Thuận Hoá còn đây, nhớ anh Ba chủ hiệu
Chợ Cống vườn ai, thương anh Lưu, anh Diểu
Lao tù kia, lạnh lẽo cùm gông
Hồ Tịnh Tâm vẫn ngát thơm sen trắng, sen hồng
Đâu biết những đêm hè, một mình ta bộng si già ẩn náu
Quê hương thương đau, ba mươi năm đẫm máu
Tan nát Thanh Lương, xơ xác Phù Lai
Mừng quá, bây giờ cơm bớt độn môn khoai
Nhà ngói mới, đỏ au màu chiến thắng.
Trăm lạy mẹ, nấm mồ lạnh vắng
Xin rước người lên nghỉ chốn Thiên thai
Con còn đi, tiếp bước đường dai
Dù tuổi đã bảy hai, đầu bạc!
Nếu ai đó trên đời, em ơi, còn mơ hồ thiện ác
Không bao giờ, ta đổi khác niềm tin
Không bao giờ hạnh phúc phải cầu xin
Tự do lại cúi đầu, quỳ gối.
Có thể đôi lần, mắt ta lạc lối
Đường ta, ta cứ đi!
Nhân dân ta là sức mạnh thần kỳ
Mùa xuân mới đang hừng lên phía trước…
Ta đi tới, quyết không lùi bước
Cho đến ngày cạn sức, tàn hơi.
Tất cả đều qua. Còn lại con người
Còn mãi, bản tình ca cuộc sống!
(Huế 1992)
Bài thơ quá hay!