Trưa tháng tư, Sài Gòn – Tố Hữu
Quanh co, sông vẫn xuôi dòng
Không thể nào chảy ngược
Lịch sử vẫn đi lên phía trước
Chân trời mênh mông...
Quanh co, sông vẫn xuôi dòng
Không thể nào chảy ngược
Lịch sử vẫn đi lên phía trước
Chân trời mênh mông...
Của Thế giới tự do!"
Và phiên toà kết thúc
Không biết trên trần gian
Hay dưới kia, địa ngục!
Đã đau rồi, xin chớ để thêm đau
Còn tay đó, thì muôn tay hợp lại
Cho hôm nay, vĩnh viễn đến mai sau
Xây dựng mới, với tình thương và lẽ phải.
Lẽ nào sống kiếp mong manh
Tự do hạnh phúc, đờ dành cho ta
Vượt bao ghềnh thác đường xa
Vút lên cao, một khúc ca xuân hành!
Ô giữa đông mà xanh lúa xuân
Hoa mơ đã trắng nụ đầu sân
Đợi gì xuân đến ? Ta cùng bạn
Nắng tự lòng ta, cứ ấm dần...
Dẫu hôm nay ngạo nghễ bay lũ diều hâu Nhà trắng
Sẽ là ta, người sau cùng chiến thắng.
Dầu-máu này là của chúng ta!
Máu-dầu này là của chúng ta!
Từ đổ nát, ta lại xây dựng mới
Rũ bùn dơ, mặt đất sẽ thanh tân
Không sức nào ngăn nổi sức nhân dân
Ngày mai sẽ là ngày mai cộng sản!
Đầu sóng gió, pháo đài vững chãi
Bốn nghìn năm, mình tựa sức mình
Tôi giữ trọn lương tâm và lẽ phải
Bởi Việt Nam là Hồ Chí Minh.
Lưu Trọng Lư ơi! Biệt cõi trần
Tiếng thu man mác nhạc trong ngần
Nửa đêm sực tỉnh... Đời pha mộng
Da diết lòng Anh một chữ Nhân!
Rượu vui cùng bạn
Từ giàn khoan này
Đường lên vô hạn
Ta bay, ta bay...