Nhớ Chế Lan Viên – Tố Hữu
Mất còn, thôi thế, Chế ơi!
Tĩnh Viên mà động lòng người nghìn năm
Tiếng đàn xưa gọi tri âm
Yêu sao, bạn trẻ viếng thăm sáng này!
Mất còn, thôi thế, Chế ơi!
Tĩnh Viên mà động lòng người nghìn năm
Tiếng đàn xưa gọi tri âm
Yêu sao, bạn trẻ viếng thăm sáng này!
Đau xót hôn Anh, lần cuối cùng
Chế Lan Viên, anh vẫn trẻ trung
Mai sau, những cánh đồng thơ lớn
Chắc có tro Anh vón sắc hồng.
Ôi cháu của ông, cháu thật ngoan
Nhưng đời lại không thể "ăn gian"
Bánh đời của cháu còn to lắm
Nhớ để ăn chung bạn một bàn!
Văn chương bút bẩn, bao hàng rởm
Lý luận đầu trơn, ối tập dày!
Nói những ba voi, không bát xáo
Tàn canh, quảng cáo cái gì đây.
Anh em ơi! đồng chí mình ơi!
Thương nhau, không thể mặc cho người.
Dẫu còn đêm tối, rừng gai góc
Đốt lửa lên cho sáng lối đời!
Bàn tay xoa bóp dịu dàng
Vuốt đầu thanh thản, mịn màng tóc tơ
Lòng không bợn chút bùn dơ
Biết đâu trăm tuổi, còn thơ với đời!
Có anh bộ đội sắm đồng hồ
Thật giả không rành, bụng cứ lo
Bèn hỏi cô hàng. Cô tủm tỉm:
Giả là như thật. Khó chi mô!
Thuyền con vượt sóng không nghiêng ngả
Nghĩa lớn xuôi dòng lộng ước mơ
Mới nửa đường thôi còn bước tiếp
Trăm năm duyên kiếp Đảng và thơ!
Xin hôn cánh tay Anh
Cánh tay của người Anh
Cánh đại bàng Việt Nam
Của ngày mai Cộng Sản!
Đáng yêu cây táo già nua
Cũng dâng đôi chút ngọt chua cho người.
Kể chi mua bán, lỗ lời
Bạn vui, mời bạn lại chơi vườn nhà!