Không biết thực hay mơ
Tôi vẫn sống làm thơ
Chào năm 2000 đến!
Tám mươi tuổi, giữa bạn đời yêu mến
Lòng tôi thanh thản, ung dung
bão giật, gió rung
Vẫn xanh lá
Như cây tùng
Trên núi đá
Bởi tin yêu là sức mạnh vô cùng!
Thế giới có gì mới lạ ?
Mười năm vật vã bốn phương
Tròn tuổi 20, thế kỷ đau thương
Vừa trở dạ. Đôi má hông rạng rỡ
Như cô gái lần đầu sinh nở
Ôi, một Con người mới ra đời!
Một mùa xuân đẹp nhất đất trời
Các màu da hoà lại thành ráng đẹp!
Mỗi dân tộc đều da đồng xương thép
Chẳng còn ai chịu kiếp ngựa trâu
Bán mình cho một lũ sang giàu
Và bán cả linh hồn như món hàng đặc biệt!
Hạnh phúc thay, mỗi ngày vui như Tết
Trên cao xanh, bom đạn lặng im.
Những con tàu vũ trụ nối đuôi nhau lên sao Hoả sao Kim
Hoa lá nở, hẹn những mùa trái ngọt.
Gió mây đưa, thánh thót tình ca…
Nhân loại chung một tiếng gọi “Chúng ta”
Người với người là bạn.
Cùng đi tới những chân trời sán lạn.
Tôi thong dong đi khắp năm châu
Các đại dương ru những con tàu
hàng đầy ắp cho mọi người đang sống
Và trước hết, cho những người lao động.
Vun vút chín tầng mây
Những chuyến bay liên tiếp đêm ngày
Chỉ có những người thân và những người du lịch
Tổ quốc ta, ai cũng yêu, cũng thích
Bốn mùa xanh, đầm ấm tình người
Biển mát cát vàng, mời bạn đến chơi
Nhà chưa rộng, nhưng lòng không hẹp.
Đất nước ta chưa có đủ dầu, đủ thép
Đủ cơm ăn, áo mặc, đủ trường học, nhà thương
Phố làng tươi ngói mới, vườn đầy mật, đầy hương
Và vui nhất là con người tin Đảng
Tài sản lớn là cuộc đời trong sáng.
Ồ, phải đâu sói bỗng hoá thành cừu
Hổ mòn nanh nhảy nhót với nai hươu
Diều hâu lượn với bồ câu vui vẻ
Cả rắn độc cũng hiền như run dế
Và cá sấu thương ai mà sụt sùi nhỏ lệ ?
Bao giờ chư ? Giữa mơ hồ Thiện Ác
Cả nhân gian chung sống một ngôi nhà ?
Đũa tiên nào chỉ huy giàn nhạc
Cho mọi người hát một bản đồng ca ?
Năm 2000 ơi! Người là ai đó ?
Tôi vẫn nghe lời Bác gọi thanh niên:
Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên!
Ta đã sống và ta đã thắng
Hãy đi tớ. Tự cánh mình bay thẳng.
Không có gì quý hơn Độc lập Tự do!
Sống, cho mình. Và sống cũng là cho.
Tôi bước tiếp, trên đôi chân tráng kiện
lại nghĩ suy, bằng chính óc tim mình
Mừng thế kỷ hai mươi mốt đến
Cho sáng bừng mặt đất, ánh bình minh!
(Ngày 3-3-1991)