Nhớ – Huy Cận
Ví bằng mở được ngực anh ra
Anh cất em vào trong thịt da
Khi ngủ có em trong nhịp thở
Chiêm bao tỉnh giấc khỏi buồn xa.
Ví bằng mở được ngực anh ra
Anh cất em vào trong thịt da
Khi ngủ có em trong nhịp thở
Chiêm bao tỉnh giấc khỏi buồn xa.
Vần thơ vừa nói vừa tìm
Kín như cầu ghép khôn chìm thời gian
Hỡi người thi sĩ dân gian
Đêm nay trăng mọc thơ man mác trời.
Tích luỹ nghìn năm hồn dân tộc
Bạch Đằng phục sẵn sóng gầm reo
Cọc lim nhọn hoắt chí thù địch
Đuổi giặc băng băng thế thuỷ triều
Tim ta ơi! Đã cho ta vui vầy bao thuở
Cũng cho ta nhiều đau khổ một đời
Đau khổ thế, chứ đau nhiều đau nữa
Ta vẫn say được mang trái tim người
Trăm Gian biết trú gian nào?
Mai sau biết có được vào một gian?
Miễn là sống đẹp nhân gian
Về nôi vũ trụ ôn hàn lo chi!
Nàng Xuân Hương ngàn đời kỳ nữ
Đọ "cái hồng nhan với nước non"
Căm giận uất trời như sấm nổ
Quất phường giả dối, lũ vô lương.
Gió thổi vần bằng, sóng dồi vần trắc
Chiếc võng thơ giữa hai vần dịu dặt.
Trẻ lại gió mây, trẻ lại bến bờ
Ngày thu trong, tạo vật cũng làm thơ
Nhưng chẳng hề chi!
Khắp năm châu còn nhiều La Thị Tám.
Nhiều Võ Thị Tần
Đường sẽ thông xe đi về cách mạng.
"Tôi đi, cụ chớ lo chi cả.
Quyền nước, lòng dân: cụ ở nhà"
Hai chén trà khuya sương nhẹ tỏa
Một câu "bất biến" dặn phòng xa.
Em bé thuyền ai ra giỡn nước,
Mưa xuân tươi tốt cả cây buồm.
Biển bằng không có dòng xuôi ngược,
Cơm giữa ngày mưa gạo trắng thơm.