Hồn thuở ban sơ – Huy Cận
Thực có chăng một bàn tay cao cả
Nhận đời ta từng phút một cất đi
Để đến mai sau hơi tàn xương rã
Trả cho ta hồn tươi sáng xưa kia ?
Thực có chăng một bàn tay cao cả
Nhận đời ta từng phút một cất đi
Để đến mai sau hơi tàn xương rã
Trả cho ta hồn tươi sáng xưa kia ?
Hôn em vị chết trên môi
Ôm em sầu não rơi đôi cánh tình
Yêu em anh thoát hồn anh
Nhớ em anh hẹn để dành mai sau
Mà lòng bạn đẹp, lòng ta đẹp
Hai trái mùa xuân đậu nhánh đời
Mắt bạn ta đi vào mộng ngọc
Hồn ta bạn bước đến thiên thai.
Chiều nay mây tạnh nắng lên
Đàn ong quen - lại đến tìm lùm hoa.
Ôi hoa đậu trái bao giờ?
Bầy ong ngơ ngẩn một bờ sấu xanh.
Hoa chanh cánh tím mùi hương thoảng
Nở góc vườn em anh nhớ dai
Thơ giữa cuộc đời, hoa giữa nắng
Du xuân con bướm quạt hương dài.
Giọng em khe khẽ, trầm trầm
Anh nghe quen, tưởng nghe thầm trong anh
Bao ngày một thoáng vút nhanh.
Vắng em năm tháng cũng thành chiêm bao
Rất xưa mà rất trẻ
Giống như Bác của ta
Một con người xứ Nghệ
Một con người xứ Nghệ.
Chỉ một lần nghe đủ nhớ đời
Huống chi anh được đón bao lời
Bâng khuâng em nói trong chiều lạnh
Ngơ ngẩn lòng ta Huế Huế ơi!
Lá xanh rụng vô biên quanh bến đá
Ban chiều nay khi gió phất tà xuân
Ôi đẹp muôn năm, cánh thần cao cả!
Chim mê say tan tác mộng giai nhân.
Gió lạnh chiều đông xui nhớ thuở
Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ
Hôm ta nấp, thơ giăng lưới
Bẫy tháng năm về, bắt tuổi thơ