Nỗi buồn vô duyên – Hàn Mạc Tử
Chiều nay chẳng có mưa dầm
Mình sao nước mắt lại đầm đầm tuôn
Ồ ra luỵ ngọc nôn nôn
Có bao giờ hết nỗi buồn vô duyên!
Chiều nay chẳng có mưa dầm
Mình sao nước mắt lại đầm đầm tuôn
Ồ ra luỵ ngọc nôn nôn
Có bao giờ hết nỗi buồn vô duyên!
Đừng nghĩ gì nha!
Đừng nghĩ gì nha!
Cái người cô thấy chiều qua,
Nếu hơi nhơ nhớ thì là... mất trinh!
Chúa tôi, trên hết báu thanh xuân
Rất đã, rất no, ớn bội phần
Lời đẹp cao rao muôn trượng cả:
Đây, xuân như ý, nguyện như rằm.
Và rượt theo đêm nay bao lượn sáng
Nhát ma le cho khiếp vía nàng ơi
Hãy theo ta! Hãy theo ta chầm chậm
Xuống bờ sông mà vớt mảnh hồn trôi
Vẩn vơ, chỉ đứng bên ngoài trông vô
Trong rèm thấp thoáng gái tơ
Nửa toan giấu kín nửa vờ phô ra,
Mơ màng một ánh hương qua
Đứng sững ngoài hiên mà tưởng tượng...
Ngồi thừ trước án để chiêm bao.
Mặc cho hoa rụng bay tơi tả,
Lẩm bẩm: "Em ơi, khổ thế nào"!
Người sao như tỉnh lại như say
Xác rác, xơ rơ, cái mặt mày
Ưng sống với đời "thi sĩ" mãi
Cho nên quần áo chẳng buồn thay.
Hai mươi mốt tuổi, tuổi như hoa
Tác hãy còn non, tứ đã già
Hẹn với xuân xanh chơi cái đã
Làm trai cho biết mặt sơn hà
Ngân nga tiếng chuông vàng
Đưa lại bến Hương giang
Làn sóng rung rinh động
Bồi hồi tâm nữ lang
Lớp lớp ngựa xe qua
Tàu Tây với lại Chà
Ô kìa con "đĩ thúi"
Bao tóc bỏ đuôi gà...!