Trên bờ – Hàn Mạc Tử
Thời gian theo nước trôi đi mãi
Để mặc trên bờ cái én bay
Tà áo buông theo chiều gió lướt
Ngẩn ngơ, Nàng đứng trông trời mây...
Thời gian theo nước trôi đi mãi
Để mặc trên bờ cái én bay
Tà áo buông theo chiều gió lướt
Ngẩn ngơ, Nàng đứng trông trời mây...
Hoa tay tưởng khá đem đi mét
Đắc ý rằng hay mới chạy khoe
Bảy bước thành thơ tài tử lắm
Dai như giẻ rách có ai dè
Biết tìm đâu ra muôn vàn thanh sắc
Những tên hoa đằm thắm phổ quần phương
Cho tôi tìm lại nghĩa của mến thương:
Là nói tớt hay nghĩa là khóc ngất....
Dãy núi nằm trơ tuồng lật đật,
Ngành cây chết đứng khéo bôn ba...
Một toà cổ miếu trong lùm khói...
Còi rúc vang lên sắp tới ga.
Nỗi bất bình bên cạnh sẽ thanh thanh,
Làn sóng hận lặng trang trên bãi ải,
Hết ta thán cõi đời là bể khổ,
Phải vậy chăng hỏi khách tài tình?
Hớp rượu mạnh, máu càng hăng sức mạnh
Ôi điên rồi! Khoái lạc đến ngất ngư
Thương là thương lòng mình giận chưa nư
Hồn vội thoát ra khỏi bờ trí tuệ.
Ta sầu lắm, một thứ sầu vô cớ
Cất cao lời gọi giật tiếng ma kêu
Đương xáng mạnh vào trong sườn núi lở
Làm giật mình mây nước cõi phiêu diêu
Thơ chưa ra khỏi bút
Giọt mực đã rụng rồi
Lòng tôi chưa kịp nói
Giấy đã toát mồ hôi.
Tích tịch tình tang,
Tình tình tang...
Ai hay ly biệt đoạn tràng từ đây.
Mịt mù nước mây.
Cung Thiềm lững thững nguyệt đêm thanh,
Rọi đoá hoa khôi thật hữu tình.
Một khúc dịu dàng êm ái lạ,
Lam Kiều có khách đợi năm canh.