Châu I
Ôi đẹp đau thương, dáng thiết tha
Hồn ơi! Cặp mắt vỡ men hoa
Hồn ơi! Cặp mắt say thơ mộng
Dần biến ra châu trắng mịn mà...
Có lảo đảo? Có điên cuồng đây chứ?
(Ôi! Say khướt mới dào muôn ý tứ;
Ôi! Điên rồi mới ngớp ánh chiêm bao:
Ôi dâm cùông mới biết giá trăng sao.)
Đây thơ lùa báu giữa lòng thương;
Miệng như đàn nói ra thành điệu nhạc
Mắt có phép trào ra hương khoái lạc
Tay hoa tay liền nở chữ phương phi...
Đây du dương vừa ngợp cả trăng sao
Hồn bay qua muôn luồng không khí nhẹ
No ứ quá, nhưng không thôi quạnh quẽ
Không thôi trào máu lệ giữa con ngươi.
Thơ bay về tắm mát suối âm ty
Xác tôi chết lạnh trôi di -
Lấy ai siêu độ từ bi;
Hồn xiêu hồn đến quy y bên nàng!
Khoái lạc ửng hồng như quá gấc.
- Đi đâu ăn cả hương ngây ngất...
Ôi đi! Đoàn tiên lột khoả thân
Hoan hô xác thịt chiếm ngôi thần.
Ngoài cửa tràn trề xuân mộng xuân
Đêm nay mạch lạc nàng tê cứng
Ngực vỡ cho kinh động đến trời!
Phương Thảo ơi! Phương Thảo ơi!
Hỡi trần gian! Hãy chết ngột trong sao
Cho chân lý như lưỡi kiếm;
Cho tình ta xô dồn sung cực điểm;
Và hào quang khiêu vũ với hào quang...
Hơn một bận ta đi vào cõi chết
Cạy nắp hòm tìm thi vị cao sang,
Ôi mắt người! mắt người! hiện rõ rệt:
Ta gào lên... chấn động cả vùng tang.
Và muôn hồn hoa lên vì say ngấm.
Và muôn lòng phát tiết cả uy nghi;
- Đêm nầy đây ngời ngọc ngà sa gấm
Sắc đẹp vừa hiện giữa đoá đồ mi.