Sầu lãng tử – Bích Khuê
Có người buồn quá không sao khóc
Cười thơm như ngọc đội hương vang.
- Đây chàng lãng tử buồn rơi lệ
Miệng cứng hào quang chảy tợ vàng...
Có người buồn quá không sao khóc
Cười thơm như ngọc đội hương vang.
- Đây chàng lãng tử buồn rơi lệ
Miệng cứng hào quang chảy tợ vàng...
Ôi! Sọ người! Sọ người! - Gương phép tắc.
- Ngọc Kiều ơi! ghé lại ngắm dung nhan.
Ngọc Kiều ơi ta chợp lấy tim nàng,
Tim nàng bằng đá, tim nàng bằng sắt.
Đặng ngủ nhờ một đêm với Xuân Hương...
Baudelaire! Người và Vua Thi Sĩ!
Cho xin trụm bao nhiêu mùi thi vị,
Phà hơi lên, truyền nhiễm thấu trần ai...
Rạng mai có kẻ đi về đấy:
Ôi! Người say rượu chết nằm queo!
Ngọc sương nức nở tan thành lệ!
Hơi rượu say nồng vẫn quyện theo!
Những hòn răng anh ánh
(Đây không phải hòn trăng!)
Hiện ra sau múi ngọc
Cười vỡ cả không gian!
Mặt cô buồn quá! - Tôi yêu quá!
- Nghệ thuật tràn ra giữa bể đêm.
Tôi chợt ôm cô trong giấc mộng
Nút bao thanh khí, đã nư thèm...
... Một bàn chân ve vuốt một bàn chân!
Mát làm sao! Mát rợn cả châu thân
Máu ứ lại, máu dồn lên giữa ngực
Ôi! Thớ thịt có đàn lên cung bực
Để tôi đi cướp mây trời
Vén ra cho thấy một vài nường tiên.
Ô coi! Hồn đương say nghiền
Đã nư khoái lạc trong miền chiêm bao!
Và rùng rợn như một điểm quái lạ.
Hồn ngươi nặng bị riềng khoan sắt đỏ,
Hễ chiêm bao là thấy chuyện đau thương.
Hồn ngươi mê như sắc đẹp trên giường.
Cỏ thơm lay nguyệt thu như mướt
Đùa mộng mơ bên suối ngọc tuyền;
Trên bờ ai chết khô ra xác?
Đây Ngọc Kiều đây! Trinh tiết nguyên.