Tiên Ngô vương (939-945) – Phạm Thiên Thư
Nước của ta, lại về ta
Khác chi giặt gấm, thêu hoa tự mình
Nơi nơi ca hát ân tình
Mở pho sử Việt, bình minh đầu đời
Nước của ta, lại về ta
Khác chi giặt gấm, thêu hoa tự mình
Nơi nơi ca hát ân tình
Mở pho sử Việt, bình minh đầu đời
Trống đồng nổi trận phong ba
Cọc đâm thuyền giặc, sóng pha máu đào
Bắt giết thái tử Hoằng Thao
Hán chủ vội thoái quân vào Phiên Ngung
Xưng Tiết độ sứ Giao Châu
Sáu năm thì bị tướng hầu cướp ngôi
Kiều Công Tiễn – phản chủ rồi
Ngô Quyền tiến đánh, cũng người Đường Lâm
Đất có chủ, người có tên
Lòng trung thì cứ vững bền mà đi
Từ sinh, thành bại sá gì
Nêu gương tiết liệt cũng vì mai sau
Quân Nam Hán kéo rầm rầm
Cậy đông hiếp ít, vẫn cầm gươm đao
Quê hương thêm nhuốm máu đào
Máu xương thêm bước tự hào tương lai
Sửa sang cai trị châu nhà
Lòng toan tính dựng quốc gia tự cường
Nước non chưa vững biên cương
Tiếng đàn bỗng tắt, giữa chừng đứt dây
Nhà Đường cử ông trị dân
Làm Tiết độ sứ góp phần vỗ yên
Hẳn là qua lúc ngả nghiêng
Giặc hòng ve vuốt cõi biên tạm thời
Còn tên hay dẫu không tên
Mồ hôi nước mắt mới nên cõi này
Mai sau nhớ tiếp dựng xây
Chớ không lại uổng công dầy bao năm
Tiếc thay được mấy tráng trời
Ngôi sao sáng một vết rơi đêm trường
Người tôn Bố Cái đại vương
Nay đền còn ngát khói hương phụng thờ
Loé lên như một vì sao
Mà trong tâm khảm đồng bào chưa băng
Nay còn mấy bức cô thành
Trơ vơ đỉnh núi dưới vành trăng soi