Hát ru thần linh – Phạm Thiên Thư
Gậy thần – chỉ lặng phong ba
Hai đầu sinh tử – cũng là huyền không
Tản Viên cái lẽ đại đồng
Gậy thần Sách ước một lòng không hai
Gậy thần – chỉ lặng phong ba
Hai đầu sinh tử – cũng là huyền không
Tản Viên cái lẽ đại đồng
Gậy thần Sách ước một lòng không hai
Cái hoa trắng rụng bên thềm
Trải mời bước chị êm đềm lên mây
Truyền vào tâm khảm ru này
Kết nên siêu thức sâu dầy âm thanh
Khi cần, nói thẳng nói cong
Từ lòng sỏi đá mênh mông tình đời
À ơi con sắp ngủ rồi
Hát gieo câu đố, xanh chồi lòng con
Là rồng mở biển thành thơ anh hùng
Tiên rồng: tình trí thông dung
À ơi, có chiếc cầu vồng con lên
Con ơi, chân cứng đá mềm
Giờ dân Mường, ở rẻo cao
Còn hăm bốn chữ tạc vào đá xanh
À ơi, cái ngủ cho lành
Câu ru nảy hạt, đơm nhành dâng hương
Vua trời thấu suốt đó đây
Cầm quyền thưởng phạt – cỏ cây không ngoài
Thế gian muôn sự an bài
Con người chung với muôn loài hóa sanh
Sinh ra – nôi võng là thuyền
Qua đời – thuyền mộ đưa lên cõi trời
Hát ru mấy tiếng à ơi
Phải chăng sóng ẩn trong lời hát ru
Đồng bào – chung bọc cho hòa
Hùng Vương kế vị, nước là Văn Lang
Vượt lên, hợp chủng thành đoàn
Gọi chung Việt tộc, mở đàng thân thương
Một ngày như sông Thương
Một nửa trong nửa đục
Ta thương con bèo lục
Vàng một đóa hoa dương
Gái vua Hùng – là Mỵ Nương
Lạc hầu, lạc tướng – hai đường võ văn
Con trai vua là Quan lang
Hùng vương là chốn thành vàng Phong Châu