Hát ru Việt sử thi – Phạm Thiên Thư
Lòng bà thành chiếc võng đay
Hồn quê thơm điệu ru này, à ơi!
Mai sau khôn lớn làm người
Đi lên thêm bước tuyệt vời mênh mông!
Lòng bà thành chiếc võng đay
Hồn quê thơm điệu ru này, à ơi!
Mai sau khôn lớn làm người
Đi lên thêm bước tuyệt vời mênh mông!
Lửa sưởi hồng trong đêm
Như con công xòe cánh
Thấy tim mình lóng lánh
Hạt nước đáy dòng trong
Con vàng anh đã kể
Tình tự của đài linh
Câu chuyện thành pho kinh
Tụng lên làm hoa nở
Đã tan những hạt ca
Trên viền môi con dế
Nền trời vằn sóng bể
Gã đảo buồn san hô
Em về bối lại tóc xanh
Em về tạc một chữ anh một đời
Cái vui chỉ có một thời
Cái buồn đeo đẳng khó rơi lần hồi
Sợi băng hay sợi tơ đàn
Sợi tơ hay sợi tóc nàng còn vương
Bây giờ giãi nắng dầm sương
Chiều nay lại vẳng bên đường xanh xao
Chiếc ly còn đọng hư không
Nhành tay em nở vàng bông đại quỳ
Đêm về rồi đêm bay đi
Vương trên mái tóc đêm gì trăm năm
Tĩnh vật chiều êm đềm
Cuộn tròn như hoài niệm
Chiếc vung đen đậy điệm
Không kín ngọn đèn lu
Hãy ngọt cho môi em
Hãy rơi cho tiếng động
Và tan cho cuộc sống
Một trái tim tình ngu
Rồi mãi đến chiều nay
Tình cờ ngồi quán nọ
Nhìn lên - Em vẫn đó
Cười soi gương... tóc bay