Chuông điểm – Lưu Trọng Lư
Thương lo chẳng bao giờ cô quạnh
Đêm mười hai giờ, chuông điểm
Cái bóng kia, sao bóng lặng, bóng dài?
Cho con buồn chút, mẹ ơi!
Thương lo chẳng bao giờ cô quạnh
Đêm mười hai giờ, chuông điểm
Cái bóng kia, sao bóng lặng, bóng dài?
Cho con buồn chút, mẹ ơi!
Từ trên tay Mẹ,
Anh bước ra
Hay từ một giấc mơ
Của tuổi trẻ
Anh về đây?
Vừa chạm vào chiếc ghế anh phải biết giật mình
Từ giờ phút này, chiếc ghế vinh quang cũng là chiếc ghế bị cáo.
Mỗi ngày anh phải trả lời câu hỏi:
Những việc làm nào có ích cho dân?
Người thì vì Tổ quốc cơ cực
Người thì vì chồng nặng gánh đau thương
Người thì vì con trái tim luôn co thắt
Chao ôi
Cái màu nhiệm vô biên
Qua bàn tay em mỗi ngày hiển hiện
Đàn đã qua bao cung gió chuyển
Còn vọng vang tiếng nhấn tơ đầu
Sương, giọt giọt lơi cành
Dặm nghìn, em săn đuổi bình minh
Có "trạm đường" nào, trăng anh không dõi tới
Thèm sao em: Một lời chưa nói
Từ trong ngục tối,
Chúng dẫn em ra
Và giắt một cành hoa
Lên đầu của bé,
Trời đã về chiều
Buồn tà
Vơ vẩn tà
Ta đi tìm ai
Bây giờ?
Chẳng gì mất không
Khi con người đã tỉnh
Một hồi kèn - một tiếng lệnh
Nước mắt cũng nhập lại cuộc đời
À ơi! Hai tiếng làm người
Héo xuân chói hạ, nảy chồi thu đông.
Từ hữu hạn đến vô cùng
Nhổ neo từ ấy, buồm dong biển trời.