Từ trên tay Mẹ,
Anh bước ra
Hay từ một giấc mơ
Của tuổi trẻ
Anh về đây?
Chiều nay
Súng chắc tay,
Anh canh một khoảng trời Tổ quốc.
Như trên dòng sông, làn mây biếc
Anh gợn dậy sóng yêu thương…
Và mắt anh sáng ngọn đèn
Vẫn chiếu vào từng bóng đen cú vọ
Vừa đạp lên đầu Mỹ – nguỵ
Dép anh vẫn sạch sẽ, nhẹ nhàng
Bước chân anh rất đỗi hiên ngang
Mà nụ cười anh hiền dịu lạ thường!
Một thiên thần? Đâu phải!
Anh vừa ôm đứa trẻ khóc bên đường
Lời anh dỗ, anh ru sao mà dễ thương
Với cụ già di tản, anh nhẹ nhàng đỡ gánh
Lưng dẻo quá đi thôi! O nào dám sánh
Với người lạc nẻo, anh vẫn mỉm cười,
Và đưa nhẹ bàn tay:
– Đò cập bến, mời anh bạn mới
Trước sau một chuyến sang ngang!
Chiều nay, anh đi trong hương bay khắp đường
Cô gái Ngự nhìn anh nghiêng nghiêng chiếc nón
Dòng Hương rất hùng, rất xinh, rất đỏm
Muốn thu mình làm gương nhỏ tay anh
Để soi nhiều, soi mãi áo màu xanh
Và đôi mắt người trai anh dũng
Mà ung dung, dịu dàng, độ lượng
– Anh hãy là Mẹ hiền
Nghe hết nỗi đau em!
Từ đêm qua, những nước mắt còn sót lại
Anh đưa tay, lau vội
Và cả với trời biếc xanh
Anh cho thêm nhiều xanh biếc của mắt anh

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận