À ơi trong cõi phù vân
Bàn chân kế những bước chân lên đường
Tấn trò ảo hóa tang thương
Tấn này qua lại vai nhường tấn sau
Diễn cho đạt, học cho sâu
Chuyện đời đâu mãi riêng đâu một nhà
Góp tay xây dựng sơn hà
Dẫu là hạt sỏi cũng là góp công
À ơi, ai trách dòng sông
Trách dòng lịch sử cùng thông bởi vì
Nhịp cầu ai trước qua đi
Người sau bước lại có khi hỏi mình
Ở sao cho hết nhân tình?
Làm sao cho cạn sức mình vì nhau?
Vì hôm nay, vì mai sau
Chớ nên ném hạt trân châu xuống dòng!
Ngủ con mắt chớ ngủ lòng
À ơi, lòng võng như trong bụng này
Từng ru chín tháng mười ngày
Ru con học cả đắng cay cuộc đời
Cái bi, trí, dũng con người
Cái tinh thần Việt – muôn đời vượt đi
Ươm xanh ru cái xuân thì
Gieo vào tâm thức con vì sao mai
Nguồn tình từ thuở sơ khai
Nối thêm, thêm để bước dài, dài lên
Ru thơ sâu móng, đẹp nền
Cuộc đời chân cứng đá mềm dưới chân
Ở đời phải trí, phải nhân
Biết cần nhẫn nhục, biết cần xông pha
Chớ vì ôm cứng cái ta
Mà không như gió như hoa bốn mùa