I

Nón ngả sau lưng trước gió chiều,
Áo hồng no gió cũng bãy theo;
Tay nâng tà áo, tay vin nón,
Khi tóc huyền tuôn những nét yêu.

II

Lá rung như vẫy người xa tới
Viếng cảnh vườn im dưới bóng mây
Thì ra thu đã về đây với
Én liệng từng không gió lắt lay.

III

Tiếng đâu chiêm chiếp? Trời u ám
Trong bóng nào đâu thấy cánh chim?
Buồn chưa! Trên nước chiều đen xám
Bóng chiếc thuyền con, đứng lặng im!

IV

Nước chiều đã cạn, sông bày cát,
Như chiếc đò ngang vẫn đợi chờ
Người thưa, khách vắng… buồn man mác,
Cô lái buồn trông dãy núi mờ.

V

Ai đứng trong buồn mong mỏi bạn
Trở về với những khúc ca hoan?
– Tổ chim bỏ vắng trên cành nhạn
Đã kể cho người nỗi hợp tan.

VI

Cây vươn trên nước rủ bơ phờ
Gió nhẹ vờn sương thổi vật vờ;
Chiều đuối, chiều tàn, chiều lặng lẽ;
Đò qua sông vắng lướt như mơ.

VII

Chỉ thấy cành rung ngọn lắt lay
Xào xạc vang rộn tiếng heo may.
Ngoài kia có lẽ mông mênh quá,
Gió lạnh len vào núp dưới cây.

VIII

Ngoài kia chân vẫn tìm ra lối,
Sao dưới hàng keo bóng phủ dày?
Hình như tất cả đêm khuya tối
Tất cả chui vào dưới rặng cây.

IX

Buồn ai thấp thoáng ngoài xa mịt?
Ta chẳng quen người cũng ngó theo…
Ai người chẳng biết buồn ly biệt
Lúc cánh buồm giương ai nhổ neo?

X

Tôi vừa ra đó quên cầm sách,
Gió đã lòn vào dở đếm trang.
– À mà trong vắng trong xa cách
Có lẽ bao nhiêu nỗi phụ chàng!

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận