Gớm mồm bọn chỉ huy Tây
Tuyên truyền quân lính để gây oán tình
Rằng: “Bay phải biết Việt Minh
Nó mà tóm được tù binh thì rầy.
Nó đè ra thiến cu ngay,
Thế là mất gống, đời bay sẽ tàn…”
Chiến trường Vĩnh Phúc vừa tan,
Quân ta áp giải một đoàn tù binh,
Thằng nào thằng nấy thất kinh,
Đang lo đến cái nhục hình bất nhân.
Đột nhiên có lệnh: “Những chân!”
Tiếp theo đến lệnh: “Cởi quần!”. Chí nguy…
Đoàn tù ngơ ngác thầm thì:
“Đích là nó thiến, còn chi mà ngờ”
Thế là một lũ tô hô
Lội qua khe suối sang bờ bên kia.
Vẫn còn nơm nớp sợ ghê,
Ngạc nhiên được lệnh: “A lê! Mặc quần!”
Đoàn tù không khỏi phân vân,
Mãi khi đến lúc đóng quân tạm thời.
Cơm xong, nhân lúc nghỉ ngơi,
Một anh bộ đội ngỏ lời vân vi:
“Chúng tôi dẫn các anh đi,
Trời rét mướt, các anh thì không chăn.
Chúng tôi rất đỗi băn khoăn
Các anh lội suối ướt quần sao đang.
Cởi quần! Nghe lệnh hơi ngang,
Các anh chắc hẳn hoang mang tinh thần.
Bây giờ hẳn hết tần ngần
Và vui lòng được mặc quần ấm khô”.
Đoàn tù cảm động hoan hô,
Mới hay rằng lính cụ Hồ có nhân
Còn phường tướng tá thực dân
Tuyên truyền xảo trá manh tâm bịp lừa.

01-02-1951

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (1 votes, trung bình: 5,00/5)
Loading...

Để lại một bình luận