Chân ngắn quá không đi cùng Trái Đất
Để mắt nhìn cảnh lạ trải bên đường.
Hãy bằng lòng tấm tranh đóng trên tường
Và hình ảnh muôn màu in lá sách.
Mùi giấy mới thơm tho và trong sạch
Thế hương hoa ngào ngạt chốn xa vời…

Đây con tàu lướt sóng giữa mù khơi,
Mang với nó vui mừng hay chán nản;
Nơi quê cũ, đứng trên bờ hải cảng,
Có tình lang trông ng’ng quả tim yêu;
Mỗi chấm đen là hy vọng ít nhiều,
Mõi làn khói là một trời luyến ái…

Đây băng tuyết, giữa mùa đông tê tái,
Rơi, rơi, rơi… và bao phủ đồng quê;
Con đường làng hiu quạnh ngủ say mê,
Cây trắng xoá, cửa nhà đều trắng xoá…
Người ta tưởng lạc loài vào đồng mã,
Chung quanh mình vây kín bức màn tang…

Đây hoàng hôn. Vài tia nắng gần tàn
Còn sáng sót trên đồi cây xanh đậm;
Lũ xe gỗ nặng nề bò chậm chậm
Chở nho về. Mấy thiếu nữ xinh tươi,
Chân bước theo và môi nở nụ cười,
Đôi má chín hơn buồng nho chín thắm…

Đây dòng suối reo cười. Đua lội tắm,
Đoàn tiên nga để lộ tấm thân ngà;
Nước hôn chân… Sương thoa phấn màu da,
Hoa cỏ mởn tranh nhau cài mái tóc…
Cặp ngỗng trắng xinh xinh như bạch ngọc
Ngẩng cổ nhìn, say đắm đẹp thần tiên…

Đây nghênh ngang, pho tượng đá Đế Thiên
Lăn tròng mắt tròn xoe, đang đố thách
Thời gian thử gội phai màu cẩm thạch,
Nhưng thời gian khuất phục muốn xin hàng:
Mưa không tuôn, gió lặng, sấm không vang,
Trời nhạt nhạt sắp buôn lời thân thiện…
… Bao cảnh ấy trong trí tôi hiển hiện,
Nổi bật lên trước mắt nhắm lờ đờ
Mỗi khi thèm xa lạ, tôi ngồi mơ,
Và mở cửa thả hồn đi du lịch…

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (1 votes, trung bình: 5,00/5)
Loading...

Để lại một bình luận