Mái đời – Quách Tấn
Thân trải vòng hoa giáp
Lòng thơ quên tuổi già
Mái đời đeo thói bạc
Ghi dấu thời gian qua.
Thân trải vòng hoa giáp
Lòng thơ quên tuổi già
Mái đời đeo thói bạc
Ghi dấu thời gian qua.
Hoa quỳnh sống nửa đêm
Hoa phù dung một buổi
Nghìn trước tiếp nghìn sau
Mắt nhìn nhau một tối.
Khi mong Em chẳng đến
Em đến lúc không mong
Hiu hắt rừng trăng xế
Hoa nhen ánh lửa hồng.
Bước đường danh lợi càng thêm bận
Cái kiếp văn chương chửa phỉ nguyền
Hiu hắt rừng thông cơn gió thoảng
Biết ai mà ngỏ nỗi hàn huyên?
Giũ áo vào hư không
Nghìn xưa phai nét chữ
Song khuya ngọn sáp hồng
Giọt ứa dòng tâm sự.
Trưa vàng thơm ánh nắng
Trên màu hoa nở thu
In sâu lòng giếng thẳm
Muôn nghìn xuân thâm u.
Áo giũ ngày sương gió
Lên chùa thăm cố nhân
Non nghiêng thềm nắng xế
Lịu địu bóng nhàn vân.
Mây thu chớp nhẹ cánh thu hồng
Hắt ánh tà huy trắng mặt sông
Bờ giạt sóng lau vờn ngọn bấc
Đợi đò lặng lẽ bóng sư ông
Lau lách sông thu phủ ngại ngùng
Đò chiều buộc chặt mối sầu chung
Am mây nửa khép bờ sương khói
Không tiếng chuông đưa bớt lạnh lùng!
Phòng vắng ngẩn ngơ hồn Tử Mỹ,
Ngày dài gượng gạo giấc Hy Di.
Ðem đêm nằm đợi canh gà giục,
Mảnh nguyệt rừng xa bạn cố tri.