Tiếng ái ân – Phạm Huy Thông
Cho nên đã bao ngày, em không muốn
Nhìn liễu xanh mơn trớn nước rung rinh,
Nhìn mây êm nơi xa xa nhẹ cuốn
Như mang qua tiếng gọi của ái tình.
Cho nên đã bao ngày, em không muốn
Nhìn liễu xanh mơn trớn nước rung rinh,
Nhìn mây êm nơi xa xa nhẹ cuốn
Như mang qua tiếng gọi của ái tình.
Hương muôn hoa êm đềm quyến luyến
Vừng cây khuya nghênh gió dưới trăng ngà.
Nhưng đêm biếc rồi tàn, giăng xuân biến,
Và vừng hồng sẽ tắm nắng chân mây xa.
Trong sương thu nhẹ đượm ánh dương tà,
Quân Lưu Bang đang tưng bừng hạ trại.
Khói tung bay trên vòm trời rộng rãi
Như muôn sao trong đám tối mơ màng.
Để nồng nàn thi hứng trong tâm linh,
Và ngơ ngẩn trong xuân tiêu đằm thắm!
Để muôn năm, muôn năm, ôi! muôn năm! ta say đắm
Chốn bồng lai xuân sắc muôn năm tươi!
Nhưng biết bao nhiêu vùng ô lộng lẫy
Đã theo nhau lẩn bóng dưới sương mờ
Mà mắt ta chưa bao giờ lại thấy
Người áo xanh, san tía, buổi chiều xưa.
Tiêu chẳng khiến giời đêm kia thôi tối,
Hơi xuân qua vẫn lạnh... nhưng cần chi?
Vì, mỗi lần rung hơi anh đắm thổi,
Em lắng nghe lời trúc, hỡi Tây Thi!
Vì anh tưởng gió êm đềm nhẹ lướt
Du dương ca một khúc ái ân ca...
Nên, em ơi! Lòng anh hằng ao ước
Ngồi bên em nghe gió cuốn, chiều chiều.
Xin tặng kẻ hôm nào bên hồ ấy,
Mà ta còn luyến mãi cặp mắt trong.
Cho bao giờ, tim ôi! Ta lại thấy
Mé hồ xưa, người cũ thiết tha trông!
Nhưng, giấc mơ Tình Ái khi bay tan,
Lòng cô đơn là một đống tro tàn.
Vì, mặt trời Tình Ái đã lặn rồi,
Thì đừng chờ nó mọc nữa, tim ôi!
Như vỏ ốc chứa chan nhịp hát.
Cũng chứa chan bao tiếng thâm trầm,
Như vỏ ốc, trái tim anh cũng
Là cây đàn phảng phất thanh âm.