Cành liễu bên hồ – Phạm Huy Thông
Ta vội vã mau chân, rảo bước
Băng lại gần làn nước trăng soi...
Nhưng ta chỉ thấy, than ôi!
Trên hồ cành liễu lả lơi in hình.
Ta vội vã mau chân, rảo bước
Băng lại gần làn nước trăng soi...
Nhưng ta chỉ thấy, than ôi!
Trên hồ cành liễu lả lơi in hình.
Cho nên đã bao ngày, em không muốn
Nhìn liễu xanh mơn trớn nước rung rinh,
Nhìn mây êm nơi xa xa nhẹ cuốn
Như mang qua tiếng gọi của ái tình.
Nhưng, không! Vì, man mác với hơi đêm man mác.
Một nhịp đàn hưởng ứng chốn xa xôi.
Nhưng... lời ân ái mơ màng, trời bát ngát,
Biết đâu tìm kẻ nghệ sĩ, than ôi!
Niềm yêu thương chan chứa cõi lòng,
Còn nhớ không? Nhớ không, em hỡi!
Những ngày dài ngóng trông, mong đợi?
Còn nhớ không, tình nương hỡi! nhớ không?
Nhưng, chiều, ánh nắng pha phôi,
Xin cô mở hé cặp môi mơ mòng,
Mà cười một nụ cười hồng,
Cho tôi thỏa dạ ước mong, đợi chờ.
Ở chân trời, trăng đã lặn rồi.
Tiếng gà văng vẳng eo óc gáy.
Trời sắp sáng rồi, Thiếu nữ ôi!
Trời sắp sáng rồi, mau đứng dậy!
Trăng thâu rọi bóng, ngoài sân,
Trên vừng dương liễu vì xuân mơ màng.
Họa mi dìu dặt tiếng vàng
Hương hồng thoang thoảng dịu dàng xa đưa.
Chiều mai, ta hát trên đồi,
Chờ tình nương vẳng hoạ lời ái ân.
Chiều mai, gió thốc hàng tùng...
Ta đành ôm khối tình không trọn đời.
Cho nên đã bao ngày, em không muốn
Nhìn liễu xanh mơn trớn nước rung rinh,
Nhìn mây êm nơi xa xa nhẹ cuốn
Như mang qua tiếng gọi của ái tình.
Hương muôn hoa êm đềm quyến luyến
Vừng cây khuya nghênh gió dưới trăng ngà.
Nhưng đêm biếc rồi tàn, giăng xuân biến,
Và vừng hồng sẽ tắm nắng chân mây xa.