Kiếp sau ví lại gặp mình – Bàng Bá Lân
Thế ra trăm khổ ngàn đau
Mình không than thở gì đâu, hở mình?
Kiếp sau ví gặp lại mình,
Thì ta lại kết mối tình cùng... thơ!
Thế ra trăm khổ ngàn đau
Mình không than thở gì đâu, hở mình?
Kiếp sau ví gặp lại mình,
Thì ta lại kết mối tình cùng... thơ!
Ta vội tìm khăn lau nước mắt...
- Khăn tay, em gấp hộ hôm nào,
Mắt vừa ráo lệ, em cười mỉm:
Sóng gió qua rồi, vui xiết bao!
Giếng trăng, nơi hò hẹn
Giếng trăng, nơi hẹn hò
Từ xa xưa đến bây giờ
Giếng làng ghi dấu bao trò hợp tan.
Nhớ em cô gái làng Bo,
Ven sông Bố Hạ quanh co đầy thuyền.
Gần em quên hết ưu phiền,
Tình em như trái cam hiền ngọt thơm...
Chẳng khác đất khô mong được nước,
Mà hơn tằm đói, đợi cho dâu.
Mang mang trường hận hai hàng lệ,
Thương nhớ em hoài, em ở đâu?
Những thây ma thất thểu đầy đường.
Rồi ngã gục không đứng lên vì... đói!
Đói từ Bắc Giang đói về Hà Nội,
Đói ở Thái Bình đói tới Gia Lâm!...
Miễn là lòng dạ sắt son
Trước sau như một là còn tình chung.
Dù không duyên nợ vợ chồng
Thì duyên tao ngộ, tao phùng... cũng duyên.
Em se muôn sợi tơ tình
Dệt làm chiếc áo dâng mình, mình ơi!
Yêu anh, em chỉ vái trời,
Vụng về chẳng biết nói lời gió trăng!
Ngày nay dù ở nơi xa,
Nhưng khi về đến cây đa đầu làng;
Thì bao nhiêu cảnh mơ màng,
Hiện ra khi thoáng cổng làng trong tre.
Xe đò ai đón ai đưa?
Mà em đi sớm về trưa một mình
Em cười, ô, xỉnh xình xinh
Hỏi em, em chỉ lặng thinh... mỉm cười.