Sự bình yên là niềm vui của tôi – Bàng Bá Lân
Tình Yêu, lửa quê hương bất diệt,
Không ngừng thiêu cháy trong tôi;
Nhưng sống chết, với tôi, có gì đâu đáng kể?
Hạnh phúc của tôi là mãi mãi yêu Người!...
Tình Yêu, lửa quê hương bất diệt,
Không ngừng thiêu cháy trong tôi;
Nhưng sống chết, với tôi, có gì đâu đáng kể?
Hạnh phúc của tôi là mãi mãi yêu Người!...
Ngày ngâu gió kép mưa đơn
Mái tranh rỏ những lệ buồn vu vơ.
Đêm dài, nhịp tiếng võng đưa
Lời ru ời ợi ngàn xưa vọng về...
Thu về lạnh cả đường đi,
Gió vàng lại thổi, mây chì lại bay.
Cho lòng lại nhớ đôi tay,
Nhẹ nhàng khép cánh song này, đêm nao!
Ôi, Nhan Sắc! Ôi, phép mầu kỳ lạ!
Đắm hồn người không cần bả phong lưu.
Một miệng cười, một mắt liếc, một môi yêu...
Em thu cả hồn ta vào khoé mắt.
Bốn bề gió lạnh vào thăm
Ba gian mưa ướt biết nằm nơi nao?
Dế ngâm thơ ở khe nào?
Báo cho ta biết ta vào trú mưa.
Lòng tê tái, một mối sầu u ám
Trời càng thấp. Tầng mây chì càng xám
Mưa phùn gieo ảm đặm khắp đồng quê
Gió chiều nay sao lạnh buốt, lê thê.
Sẽ cầu nguyện sớm chiều không xao lãng
Và dâng lên Đức Mẹ trọn niềm tin
Con thành khẩn đợi hồng ân của Mẹ
Để hết tâm hồn kính cẩn cầu xin.
Ta tặng em yêu một mái tranh
Để em xây ấm mộng chung tình.
Nhẹ nhàng em nhé, nâng niu nhé!
Ong bướm qua hoài, hoa vẫn trinh.
Đêm nào em cũng thức khuya,
Năm canh trằn trọc càng tê tái buồn.
Nghe ai nói chuyện mà thương
Nghe đọc thơ buồn, em lại càng mê.
Rồi mực cạn, bút cùn, tơ lòng tan nát,
Với thời gian đời sẽ dần quên!
Lòng khách thơ lại đau đớn ôm thêm
Mối hận cuối cùng! Ôi, nghề đen bạc!