Im lặng. Cánh đồng quê yên ngủ
Giấc say sưa dưới ánh mặt trời chì.
Trên vòm xanh mây uể oải không đi,
Nắng lửa trút nặng nề như bạc chảy.
Bỗng trong khóm lá xanh gần đấy,
Tiếng ve kêu ran rỉ đưa ra.
Khi khoan thai, khi rộn rã như mưa
Làm rung động khí trời lặng lẽ.
Biển lúa xanh gợn làn sóng nhẹ,
Nắng rung rinh theo giọng ve kêu.
Gió thở dài trong cành sấu đầy rêu,
Cành thức giấc dưới bầu trời yên lặng.
Ve hút gió, ăn sương, uống nắng,
Rồi thảnh thơi ngâm khúc trường ca.
Đem sóng lòng ve tưới cho cỏ hoa,
Cho lá bụi, úa vàng, đất khô, nắng lửa…
Rồi thu sang. Giọng nỉ non không còn nữa
Ve im hơi. Nhưng nào có ai hay!
Gió vẫn thở dài đuổi lá vàng bay…
Mà trên cành, thân ve, chỉ còn là cái xác!
Đời thi sĩ, than ôi, nào khác!
Kiếp ve kia rút ruột hiến ai ai
Khúc đàn tâm lựa gảy để đời vui,
Mà riêng chịu thất vọng, đau thương, cùng chế bác…
Rồi mực cạn, bút cùn, tơ lòng tan nát,
Với thời gian đời sẽ dần quên!
Lòng khách thơ lại đau đớn ôm thêm
Mối hận cuối cùng! Ôi, nghề đen bạc!