Có những linh hồn trên trái đất.
Tìm hoài hạnh phúc mà không gặp;
Nhưng tôi thì khác hẳn mọi người,
Niềm vui ở ngay trong tim tôi.
Đó là đóa hoa không phù du
Mà tôi sẵn có tự bao giờ;
Như một bông hồng mùa xuân
Mỉm cười với tôi ngày mỗi lần.
Thiệt tình tôi vô cùng sung sướng,
Luôn luôn tôi làm theo ý muốn.
Có thể nào tôi không mừng vui
Mà không biểu lộ lòng vui tươi?
Niềm vui của tôi là yêu đau khổ,
Tôi mỉm cười mà nước mắt rỏ.
Tôi chấp nhận với lòng biết ơn
Giữa khóm hoa gai sắc chẳng hề sờn.
Khi trời xanh bỗng nhiên u ám
Dường như quên bẵng tôi đi,
Niềm vui của tôi là, trong tối tăm ảm đạm,
Hạ thấp mình, tôi tự giấu tôi đi.
Sự bình yên của tôi là ý thánh
Của Giê-su, tình duy nhất mà say.
Cũng vì thế tôi sốngkhông canh cánh,
Tôi yêu đêm như chính giữa ban ngày.
Sự bình yên của tôi là giữ mình nhỏ bé,
Nên dù khi tôi có ngã giữa đường,
Tôi vùng dậy rất dễ dàng mau lẹ,
Và Giê-su liền nắm dắt tay tôi,
Tôi yêu Người bằng tất cả tình thương,
Tôi bảo Người là của tôi tất cả…
Và tôi càng mến yêu, càng vồn vã,
Khi Người lơi tới cả đức tin tôi.
Sự bình yên của tôi, nếu tôi rỏ lệ,
Là giấu sao không để chị em hay.
Ôi! Đau khổ có biết bao quyến rũ
Nếu biết đem che lấp dưới hoa này.
Tôi muốn được đau khổ mà chẳng lộ
Để Giê-su được an ủi êm nguôi.
Niềm vui của tôi là thấy Người cười
Khi lòngtôi tràn đầy thống khổ.
Sự bình yên của tôi là luôn luôn chiến đấu
Để tạo nên những kẻ được Ơn Trên;
Là được luôn luôn nhắc lại êm đềm
Cùng người yêu là Giê-su hiền hậu
Rằng vì Người, hỡi người anh thánh thiện,
Em vô cùngsung sướng được khổ đau!
Niềm vui của tôi trong cõi đời sầu
Là làm sao để cho người vui mến.
Tôi muốn sống, sống lâu mãi mãi
Nếu đó là ý muốn của Người.
Tôi muốn được theo Người lên trời,
Nếu điều đó khiến Người vui thích.
Tình Yêu, lửa quê hương bất diệt,
Không ngừng thiêu cháy trong tôi;
Nhưng sống chết, với tôi, có gì đâu đáng kể?
Hạnh phúc của tôi là mãi mãi yêu Người!…