Thơ! Thơ! – Anh Thơ
Vào bệnh viện, giật mình nghe bác sĩ:
- "Nhũn não hết rồi, anh khó vượt qua!"
Gần một tháng bên chồng rên rỉ
Thắt ruột đêm ngày nghe tiếng gọi: Thơ! Thơ!
Vào bệnh viện, giật mình nghe bác sĩ:
- "Nhũn não hết rồi, anh khó vượt qua!"
Gần một tháng bên chồng rên rỉ
Thắt ruột đêm ngày nghe tiếng gọi: Thơ! Thơ!
Không chờ tiếng súng ngừng
Xe ta đi như dòng sông cuộn chảy
Đem cả mùa xuân rộn ràng vào trong ấy.
Bỏ những chặng đường lở, loét, hố bom.
Tỉnh ủy hay anh là tạo hóa ?
Đổi thay cuộc sống, ươm màu xanh.
Tôi nghe sông núi lại ca ngợi
Vì anh là Đảng của nhân dân.
Hỡi bà con Bảo Ái
Chưa thấy mặt người, nhớ dài truyền tiếng nói
Mai đây rừng sở vươn cao
Điện tràn sâu khắp lũng, đuổi mây vào
Nhân dân khóc cô, người công an tuổi trẻ.
Mới vào đời, tươi sáng ánh ban mai.
Hai mốt mùa xuân, vào trận đầu mới mẻ
Cô đã vào sâu tận trái tim người.
Con gái nhớ thương ơi! mẹ biết.
Hôm nay con cắp sách đến trường.
Bím tóc ngoắt tin vui.
Có bàn tay con múa
Tiếng hát, tay đây tiếng tâm hồn?
Không, chỉ có tiếng hái chè dào dạt:
Tôi nhìn những lẵng xanh ngan ngát
Thoăn thoát theo người, xuống núi, lên nương.
Đâu Hà Bắc?
Ôi! Tổ quốc là tất cả đồng hương
Giữa chiến hào
Rộn rã tiếng yêu thương.
Ai có nghe tiếng than miền đất bạc?
Đất phụ người? hay người phụ đất?
Những buổi chiều mờ xám sương dông
Mưa miên man gió hú khắp đồng
Mùa thu bên ấy, tuyết rơi
Mùa thu Hà Nội liễu phơi tơ vàng.
Nhớ nhau lại một mùa sang
Sao thu vì quá vội vàng thu ơi?