Một vòng tay – Anh Thơ
Giữa nhịp cầu cong giữa khói lửa reo
Anh vụt thấy người dang lớn bồng.
Giơ thổi rộng, dưới chân ào sóng
Cầu lại nói đôi bờ, anh vẫn vững đầu sông...
Giữa nhịp cầu cong giữa khói lửa reo
Anh vụt thấy người dang lớn bồng.
Giơ thổi rộng, dưới chân ào sóng
Cầu lại nói đôi bờ, anh vẫn vững đầu sông...
Nhớ đêm cây lúa thẳng hàng
Ánh trăng nghiêng mái tóc gương giữa đồng.
Mẹ là mẹ cả xóm thôn
Mái dầu càng bạc, yêu thương càng giàu.
Những bạch đàn gẫy hết thân cành.
Những phi lao không còn nửa ngọn.
Những xà cừ, những xoan dào tạt sóng.
Vẫn như người lính đứng hiên ngang.
Hai nhăm năm Bác kính yêu ơi!
Nói sao hết lời chúng con ơn nhớ Bác.
Hôm nay bao bốt đèn đổ sập
Bao quân thù ngã gục ở miền Nam.
Chiếc ba-lô vẫn màu xanh lá biếc
Cửa phòng ta tạm khép
Chị lại ra di
Để cùng em chiến đấu "Ngày về".
Cái chết đang chờ anh... từ dặm đường thứ nhất
Cái chết đến rồi: sấm sét Trường sơn...
Hỡi anh lính cộng hoà, máu xương và nước mắt
Anh chết cho ai? trong bão lửa căm hờn...
Bởi đời ta phải thực hiện ước mơ
Nhà Hạnh phúc mở cửa hồng trên đất mẹ.
Ta được vui sao khi nửa mình còn đau xé.
Em lại ra đi dẫu miền Bắc tiếng bom ngừng
Trên đường xe lại, xe đưa
Quân về rầm rập, người thưa bộ hành
Gà non vài chú theo chân
Dân về lác đác, khăn rằn vắt vai.
Tôi đã nghe mối tình đoàn kết
Từ Scăng-đéc-béc
Chúng ta tay nắm chặt tay
Là quân thù phải chết!
Cô gái Hải Châu ơi, tôi biết
Ngày mai, ngày kia.... chuyện cô chưa hết
Khi nên dù còn lớn ánh sao hôm
Khi sông Yên còn cuộn sóng căm hờn.