Trăm con hạc trắng – Phạm Thiên Thư
Ngày xưa châu Diêm-phù-đề,
Có vua thánh trị là Lê Thái Bình.
Núi sông hùng vĩ quang vinh,
Hậu cung rực rỡ muôn cành sắc hương.
Ngày xưa châu Diêm-phù-đề,
Có vua thánh trị là Lê Thái Bình.
Núi sông hùng vĩ quang vinh,
Hậu cung rực rỡ muôn cành sắc hương.
Ngày xưa lại cũng châu này,
Một vua hiền đức là ngài Lý Sa.
Trị muôn cõi nước gấm hoa,
Bốn phương như thể một nhà an vui.
Rằng xưa có một vua hiền,
Trần-lan-ba, ấy là tên họ nhà.
Ngài trị châu Diêm-phù-đề,
Khắp muôn cõi nước theo về cậy trông.
Chính tôi nghe kể một thời,
Bên thành Xá-vệ giữa nơi đạo trường.
Vì nguyện độ chúng mười phương,
Cùng vào trí Phật, lòng thương vô bờ.
Khơi trầm thơm tụng kinh Hiền,
Núi Đông thoát hiện một viền gương nga.
Vườn nhài đơm trắng ngàn hoa,
Tầm hương chim cũng la đà bay sang.
Khơi lò trầm thanh tịnh
Ngâm dòng thơ cúng dường
Hào quang mười phương Phật
Tỏa áng kinh hiền lương
Xoã tóc em ngồi thêu áo bông
Dáng gầy như thược dược mơ mòng
Trong hồn thơm em là tượng biếc
Ngồi tung hoa xuống cõi mênh mông.
Trăng lên huyền diệu
Chim hót trên mồ
Mùa thu - mùa thu
Cười nụ trái khô
Tôi nhìn qua nhà em
Như chờ ngôi sao mọc
Nàng Tiên nào đã khóc
Để vương hạt lệ xanh
Xuân chẳng về để nụ tầm xuân
Giai nhân chưa về lòng thi nhân
Hoa chờ ai để khoe nhành biếc
Ta đợi em cho bút nhập thần.