Say trăng – Phạm Thiên Thư
Ngày xưa đao phủ chặt đầu người
Mỗi lá đao là lá máu tươi
Ngày sau đao phủ chặt đao phủ
Lá thép oằn lên một chuỗi cười.
Ngày xưa đao phủ chặt đầu người
Mỗi lá đao là lá máu tươi
Ngày sau đao phủ chặt đao phủ
Lá thép oằn lên một chuỗi cười.
Ngàn xưa ai từng ở nơi này
Rồi đến ngàn sau ai đến đây
Câu hỏi-liềm trăng còn ngoặc mãi
Lời thưa-dằng dặc mấy cồn mây
Hồn rơi theo từng cánh mang mang
Em bỗng đâu quét cội hoa vàng
Gom tình ta vào trong rổ trúc
Rồi lạnh lùng hắt xuống tràng giang.
Buồn lên biển tím chênh vênh
Một đêm bỏ gã tình nhân lại bờ?
Yêu biển cả từ tuổi thơ
Vùi hoa niên giữa bốn bờ trùng dương
Ngày xưa quán rượu dựng nơi này
Say một cô nàng mấy gã say
Rồi chủ khách khi tàn cuộc rượu
Còn vò trăng nghiêng giữa cỏ may.
Mắt em giương nhẹ cánh cung huyền
Buông một tia nhìn ngợp trái tim
Đôi cánh anh tưởng làm gió lớn
Rụng lên đồi - trải tím hoa sim.
Mây xám lang thang trở bước về
Nghe đâu lá rụng chạnh hồn quê
Lại thăm ngõ cũ đôi nhành liễu
Liễu vẫn chờ ai xõa tóc thề.
Ngàn xưa ai từng ở nơi này
Rồi đến ngàn sau ai đến đây
Câu hỏi - liềm trăng còn ngoặc mãi
Lời thưa - dằng dặc mấy cồn mây.
Ngọn lá bay trên đường tà dương
Tiếc thu nên lá chửa thôi hường
Năm sau mây có về trên bãi
Khóc lá vàng nhỏ xuống hạt sương.
Giòng sầu lả xuống bờ vai
Em mang mầu nhiệm cho dài nhân gian
Tóc mây hay sợi tơ đàn
Rung lên cho lệ hoe vàng cõi thơ