Bốn cái mong của thầy phán – Tú Mỡ
Mề đay mong được dăm mười chiếc
Lương bổng mong tăng sáu bẩy đồng
Hãy tạm thời nay mong thế thế
Còn bao mong nữa xếp bên lòng
Mề đay mong được dăm mười chiếc
Lương bổng mong tăng sáu bẩy đồng
Hãy tạm thời nay mong thế thế
Còn bao mong nữa xếp bên lòng
"Nhà em có một vườn hoa,
Bướm vào bướm đậu, bướm ra bướm cười"
Bướm cười! Ngộ nghĩnh quá thôi!
Một vần thơ mới tuyệt vời thiếu nhi.
Thì quá khứ chua cay là chuyện bỏ
Vầng trăng bạc xa ôm bờ sóng vỗ
Tựa tim tình đùa nhịp khúc mê ly
Chớ than rằng ôi gặp gỡ nhau chi!
Và búp hoa nghểnh dậy đón hương trời,
Cây tuôn bóng, lửng lơ, đò chẳng lướt!
Cảnh đẹp cứ dàn thêm bước bước,
Lời ngợi khen mỗi phút lại thay thay.
Anh cười: "Em giỏi quá đi thôi
Em quạt cho anh biết mấy rồi
Thơ tặng hôm qua lời mát rượi
Như luồng gió biển trút sầu vơi"
Hoạ sĩ chàng ơi khéo cợt trêu
Tô màu phai nhạt đối tình yêu
Ngày xuân ta hãy dài thăm thẳm
Dè dặt làm chi nét mĩ miều!
Ngồi đây ta nhớ Lam Giang
Thương non Hồng Lĩnh dặm ngàn xa mơ
Tuy chưa được tới bao giờ
Quê người yêu dấu hững hờ sao đang
Chim ơi, chim vốn loại chim thần
Sao nỡ vô tình, chẳng nói năng
Tin tức người yêu chim có biết?
Xa chàng vời vợi mấy tuần trăng?
Công danh anh mãi bước đi tìm
Vừa sáng hôm qua mấy tiếng chim
Chúng hỏi anh đâu mà chẳng thấy
Em càng mong nhớ, giả vờ im
Cho nên nhiều lúc, muốn thơ cười,
Chợt nghĩ quanh mà bút bỗng rơi!
Ôm mảnh hồn thơ, đường oán hận,
Em dùng thổn thức, dãi nên lời.