Nhớ – Tế Hanh
Dáng dười dượi ngày qua như lẻ thiếu,
Sắc trời buồn, mây bạc ngẩn ngơ trôi.
Hương thiếu hơi, tiếng chẳng có âm hồi,
Sắc mất thắm, cùng nhau luôn họa điệu.
Dáng dười dượi ngày qua như lẻ thiếu,
Sắc trời buồn, mây bạc ngẩn ngơ trôi.
Hương thiếu hơi, tiếng chẳng có âm hồi,
Sắc mất thắm, cùng nhau luôn họa điệu.
Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh
Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc
Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?
Kẻ về không nói bước vương vương
Thương nhớ lan xa mấy dặm đường
Lẽo đẽo tôi về theo bước họ
Tâm hồn ngơ ngẩn nhớ muôn phương.
Có thể em biến lâu rồi trong vũ trụ bao la
Ta còn thấy em vì em quá xa
Nhịp độ trái tim và tốc độ tinh tú
Giây phút kì diệu em đến với ta
một nơi không bờ không bến
Anh tìm kiếm ở em một cái gì vĩnh viễn
Trong khi anh tự biết mình
Muốn tồn tại trên trái đất này
Em đã cho anh
Sự cứng rắn của một người đàn bà
Cũng như anh đã cho em
Sự mềm yếu của một người đàn ông.
Anh gửi nơi em những mối tình ngày qua mà anh không còn nữa
Anh gửi nơi em những mối tình ngày mai mà anh không thể có
Em là nghìn trận gió
Anh là một làn mây.
Rồi anh chết, anh chết sầu, chết héo;
Linh hồn anh thất thểu dõi hồn em.
Và ở đâu kia, ở cõi đời đêm
Chắc em chẳng nghi ngờ tình anh nữa...
Mưa gió phũ phàng hình vững chãi
Tình duyên mờ nhạt tuổi thơ ngây.
Ngậm ngùi đối cảnh rưng rưng lệ...
Hàng liễu bơ phờ cảm động lây.
Tiếp trong vàng của ngày
Ôm trùm lên ngang cây
Vòm trời cao xanh biếc
Mùa thu trải mênh mông