Phần mộ mẹ cha – Tế Hanh
Quên đi, quên đi, ba mươi năm cách trở
Con dế mèn bỗng nằm im trong đám cỏ
Khi trăng lên soi tỏ
Hai ngôi mộ bên nhau.
Quên đi, quên đi, ba mươi năm cách trở
Con dế mèn bỗng nằm im trong đám cỏ
Khi trăng lên soi tỏ
Hai ngôi mộ bên nhau.
Của một người đàn bà
Cũng như anh đã cho em
Sự yếu đuối
Của một người đàn ông.
Có một thứ kính nào
Màu thời gian đặc biệt
Tôi thấy lại mặt em
Trong một ngày xuân đẹp?
Những chiều đông tỉ tê mưa gió lạnh,
Em mớm cho ta những dòng nhựa mạnh;
Ta tin vui hương sắc kết hoa đời.
- Hỡi bầy chim tin tưởng của ta ơi!
Nhớ về Hà Nội hôm nay
Cây me cây sấu có thay lá vàng?
Con chim én đã về Nam
Giục anh trở lại cầm bàn tay em.
Lần này ta lại nhớ Quy Nhơn
Tâm trí nao nao, sáng chập chờn
Bình Định bao giờ em trở lại?
Hàng dừa trong gió gọi từng cơn.
Vắng em mọi cái đơn giản nhất
Bỗng thành phức tạp, chẳng bình thường
Mà tấm lòng anh chiều nay nữa
Cũng bồi hồi trong nỗi cảm thương...
Nhưng anh chỉ - than ôi
Một nhà thơ mà thôi!
Nhìn em chỉ biết nói
Em đẹp quá em ơi!
Nhưng mặc! Tôi riêng chỉ biết tình;
Ai cười ai nói cũng làm thinh.
Tôi dành vàng ngọc cho người ấy;
Tôi có tiêu đâu lấy một mình.
Ngoài trời cơn gió thoảng
Như tiếng nói ngọt ngào
Anh về theo hướng sáng
Mắt em là vì sao.