Mùa hoa đào trên Hồ Tây – Đoàn Văn Cừ
Hồ Tây đào nở sen tơ liễu,
Ghế đá chiều đầy sắc đỏ vương.
Mắt biếc môi đào, thuyền rỡn sóng,
Nước trời cây cỏ điểm mùi hương.
Hồ Tây đào nở sen tơ liễu,
Ghế đá chiều đầy sắc đỏ vương.
Mắt biếc môi đào, thuyền rỡn sóng,
Nước trời cây cỏ điểm mùi hương.
Đào, mai, hồng, cúc nở rồi,
Nước non nghìn dặm nhớ người tri âm.
Nếp nhà quen một chữ TÂM
Một cây bút nhỏ thờ dân vạn đời.
Ngày xế về hôm, nắng úa tà
Sương trùm trên ngọn núi xanh xa
Bóng người khách bước trên đường vắng
Như chiếc chim non lạc tổ nhà.
Hiu hiu trời tắt nắng chiều,
Chõ xôi trong bếp phì phèo lên hơi.
Bàn thờ hương cháy tỏa mùi,
Từng tràng pháo chuột nổ dài trong khuya.
Giờ tôi tưởng như đương ngồi dự thính
Thầy tôi đương hùng biện giữa thanh niên
Đương quyết vì quyền lợi giống Rồng Tiên
Đòi giữ vững bản đồ non nước Việt.