Thu – Đoàn Văn Cừ
Tôi thích chiều chiều ra đứng đón
Mùa thu trong tấm áo sương hồng
Nhạn chiều rẽ nước trên hồ gấm
Không khí say như chất rượu nồng
Tôi thích chiều chiều ra đứng đón
Mùa thu trong tấm áo sương hồng
Nhạn chiều rẽ nước trên hồ gấm
Không khí say như chất rượu nồng
Tiếng ốc trên chòi rúc thiết tha,
Gió lay cót két rặng tre già.
Sao trời từng chiếc rơi thành lệ,
Sương khói bên đồng ủ bóng mơ.
Trưa ngồi nghỉ bóng đa xanh
Sớm ra chợ đón gặt quanh các làng
Đêm thanh đập lúa, trăng vàng
Nến sao thắp trắng trên màn trời xanh
Trăng sao bạc thêu màn trời gấm đỏ
Hơi lam toả mờ mờ trên bãi cỏ
Một đàn bò thấp thoáng bước trong sương
Ngày tắt dần theo nịp tiếng chuông vang...
Ánh sáng tuôn trên những lá chè
Những đường thôn trắng, những bờ tre
Ông đồ bảo học bên hàng xóm
Tiếng giảng chen trong giọng chích choè
Trăng tà dần, làng xóm lặng như mê
Bóng tre sậy thêu mờ trên bãi cỏ
Tiếng gà gáy tàn canh trong xóm nhỏ
Báo bình minh cháy đỏ rực bên trời
Trời lam gấm, em cùng tôi đứng ngóng
Tiếng sáo chiều của lũ trẻ chăn trâu
Tay cầm tay ta sẽ chỉ cho nhau
Chiếc diều đứng trên nền mây lụa đỏ
Bọn người cử nhạc lạnh lùng đi
Thỉnh thoảng dừng chân ngoái cổ nghe
Kẻ ghé nghiêng mồm đưa tiếng sáo
Người phồng má thổi giọng tò te...
Chiều tối đôi khi đám chết nghèo
Tiếng hờ thê thảm não nùng theo
Bọn người khiêng gánh trên đường cái
Ngọn nến quan tài gió lắt leo
Đêm cướp, làng sương tối mịt mùng
Tiếng tù và lạc giữa đồng không
Tan sương nhiều dấn chân người lạ:
Đường rấp cành tre, ngõ cắm chông