Như song Lộc triều nguyên ơn phước cả
Dâng cao dâng thần nhạc sáng hơn trăng
Thơm tho bay cho đến cõi Thiên Đàng
Huyền diệu biến thành muôn kinh trọng thể
Và Tổng lãnh Thiên thần quỳ lạy Mẹ
Tung hô câu đường hạ ngớp châu sa
Hương xông lên lời ca ngợi sum hoà
Trí miêu duệ của muôn vì rất thánh.
Maria! Linh hồn tôi ớn lạnh!
Run như run thần tử thấy long nhan.
Run như run hơi thở chạm tơ vàng…
Nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến.
Lạy Bà là Đấng trinh tuyền thánh vẹn
Giàu nhân đức, giàu muôn hộc từ bi.
Cho tôi dâng lời cảm tạ phò nguy
Cơn lâm luỵ vừa trải qua dưới thế.
Tôi cảm động rưng rưng hai hàng lệ
Dòng thao thao bất tuyệt của nguồn thơ
But tôi reo như châu ngọc đền vua
Trí tôi hớp bao nhiêu là khí vị
Và trong miệng ngậm câu ca huyền bí
Và trong tay nắm một nạm hoà quang
Tôi no rồi ơn võ lộ hoà chan.
Tấu lạy Bà. Bà rất nhiều phép lạ
Ngọc như Ý vô tri còn biết cả
Huống chi tôi là Thánh thể kết tinh
Tôi ưa nhìn Bắc Đẩu rạng bình minh
Chiếu cùng hết khắp ba ngàn thế giới
Sáng nhiều quá cho thanh âm vời vợi
Thơm dường bao cho miệng lưỡi không khen
Hỡi Sứ Thần Thiên Chúa Ga-bri-en
Khi người xuống truyền tin cho Thánh Nữ
Người có nghe xôn xao muôn tinh tú
Người có nghe náo động cả muôn trời
Người có nghe thơ mầu nhiệm ra đời
Để ca tụng – bằng hương hoa sáng láng
Bằng tràng hạt, bằng Sao Mai chiếu rạng
Một đêm xuân rất đỗi anh linh
Cho tôi thắp hai hàng cây bạch lạp
Khói nghiêm trang sẽ dâng lên tràn ngập
Cả Hàn Giang, cả màu sắc thiên không
Lút trí khôn và ám ảnh hương lòng
Cho sốt sắng, cho đê mê nguyện ước.
Tấu lạy Bà, lạy Bà đầy ơn phước
Cho tình tôi nguyên vẹn tơ trăng rằm
Thơ trong trắng như một khối băng tâm
Luôn luôn reo trong hồn, trong mạch máu
Cho vỡ lở cả muôn nghìn tinh đẩu
Cho đê mê âm nhạc và thanh hương
Chim hay tên ngọc, đá biết tuổi vàng
Lòng vua chúa cũng như lòng thê thứ
Sẽ ngất ngây bởi chưng thư đầy ứ
Nguồn thiêng liêng yêu chuộng Mẹ Sầu Bi.
Phượng Trì, Phượng Trì, Phượng Trì, Phượng Trì
Thơ tôi bay suốt một đời chưa thấu
Hồn tôi bay đến bao giờ mới đâu
Trên triều thiên ngời chói vạn hào quang.
Trong những ngày cuối đời, Hàn Mặc Tử có tạo ra một thứ thơ mà ông gọi là Thơ – Cầu nguyện. Nó vừa là tiếng nói trữ tình của một thi nhân, vừa là lời nguyện cầu thiêng liêng của một kẻ mộ đạo. Khá khao sống và khát khao cứu rỗi nhập vào cùng một lời thơ nhằm hoá giải nỗi tuyệt vọng của một thân phận đau thương, một linh hồn quằn quại.
Trong những ngày cuối đời, Hàn Mặc Tử có tạo ra một thứ thơ mà ông gọi là Thơ – Cầu nguyện. Nó vừa là tiếng nói trữ tình của một thi nhân, vừa là lời nguyện cầu thiêng liêng của một kẻ mộ đạo. Khá khao sống và khát khao cứu rỗi nhập vào cùng một lời thơ nhằm hoá giải nỗi tuyệt vọng của một thân phận đau thương, một linh hồn quằn quại.
Đứa nào viết cái đoạn trên đây thuộc loại anh hùng bàn phím múa gậy vườn hoang, tự suy diễn để tự sướng. Hàn Mặc Tử chưa bao giờ gọi thơ của ông là “Thơ – Cầu Nguyện”. Chỉ có lũ trẻ trâu ngu dốt, suy đoán lung tung rồi đặt mấy chữ “Thơ – Cầu nguyện” vớ vẩn vô miệng Hàn Mặc Tử. Thử đưa bằng chứng ra đi, coi Hàn Mặc Tử viết đó là “Thơ – Cầu Nguyện ỏ trong tập thơ nào, xuất bản năm nào, ai xuất bản?