Tình cảm!

Tình hoài!

Tình ơi là tình!

Tôi say tình cũng như tôi say trăng, say người thục nữ, say kinh cầu nguyện, say trời tương tư…

Tình không những chân lưu trong khí huyết của hồn tôi, tình còn lưu lộ ra làn da nong nóng, hồng đào như trứng gà so. Tình còn trút ra ở đầu mày, cuối mắt, đằng môi. Và thiết tha chưa, lời nói bằng hơi thôi đã bối rối vì mê…

Tình dồn lên giấy trắng: ý tôi bỗng rung rung và đọng lại đây như trăng đọng dưới cầu.

Tình thoát ra ở điệu nhạc mênh mang trong bờ bến của chiêm bao, yếu đuối, run rẩy trước làn gió ngọt ngào…

Tình tiết ra theo tiếng hót của chim non, phối hiệp với sóng điện không gian.

Tình còn nuôi mãi trong nguồn ánh sáng thiêng liêng và sợi tơ thanh khí của đêm hào hoa còn run lẩy bẩy vì tức tối không nói được ra lời.

Và đây là dòng nước cuốn khúc Ly tao, có ai biết là tình đang man mác.

Ôi chao ơi! Thơ tôi bay cao vót qua lâu đài nước mây, là tình tôi đang phơi phới. Đừng có ai đi trong nguồn hương mà va nhầm hồn phách của tôi!…

Tôi làm mất tình rồi, chừ tôi đang kiếm đây. Không biết những tiếng hát đầu mùa có gặp cùng chăng?

Thôi thôi! Có cô vãi non nào chận bắt tình tôi, đem về chùa đốt ra khói hương thơm.

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận