Tôi đòi cao lương, mỹ vị của nguồn đạo ngày xưa,
Thì trăng gió đều cho tôi muốn hộc hào quang.
Tôi cầm đêm lại cho y nguyên khí hậu, nhưng mà khúc sinh ca đời Nghiêu Thuấn còn đồng vọng trong pho sách, trên trang giấy tài hoa.
Mùa thương nhớ dậy khắp phương trời, miệng lưỡi tôi sao không thèm khát máu thanh xuân?
Tôi từ trong chiêm bao đi ra, đi về thuyền ở bên trăng cổ độ. Nước mắt khóc vì người lạ không biết tuổi trân châu. Buồn dồn lại từng đống, đừng có ai đếm cho ai biết là bao nhiêu, bởi vì tôi chưa thoả.
Lòng cô liêu làm chi tìm được một mùa xuân ấm áp? Và bao làn tư tưởng bay đi rồi, mong chi níu lại để thương thầm?
Tuồng hát đêm qua, sao không thấy Quan Công phò nhị tẩu? Cho tôi mong đến ngày sum hiệp của thơ trăng?
Chao! Mộng thì xa, tình thì rộng, biết làm sao xin với lượng trời đây!