Trăng dầu sáng còn thua đôi mắt ngọc,
Trời tuy xa lòng thiếu nữ xa hơn
Ái ân là hơi thở của van lơn
Và thú thiệt cũng chưa thích bằng khóc
Vườn chói lọi thì tình yêu phải ngợp.
Tiết trinh còn, em phúc hậu hơn thơ
Hoa nín lặng là hoa giả đò mơ,
Tôi nín lặng là âu tôi mắc cỡ
Khi xa cách không gì bằng thương nhớ.
Mua ngàn vàng là nhất định không nghe.
Ngủ một mình là chăn chiếu phải so le
Khóc một chắc có ai vô mà biết!
Lòng thi sĩ chứa đầy trang vĩnh biệt,
Mộng có thành là mộng ở đầu hôm
Hương không ngọt, xuân sớm lẽ nào thơm
Mật không đắng ân tình không thú vị
Không rên siết là thơ vô nghĩa lý
Em có chồng mà đành đoạn chia đôi
Xưa thứ gì dính dáng ở đầu môi
Nay trả lại để tôi làm dấu tích.