Ý ở trong lòng thì rạo rực xốn xang, khi phô phang lên giấy thì tê dại, ngất ngư, như không có chút gì là rung động nữa. Vì thế tôi đọc thơ Nàng thấy tình lặng lẽ như khí hậu của đêm buồn…
Mỗi khi nàng bấm một đường tơ, có ai nghe Nàng nói gì chăng? Đừng tưởng tình Nàng câm như bình mực, cái nhấn buông ra, biết bao là lời thương tiếc thủa thanh xuân? Mà chỉ có trăng nhận lấy, cảm động run lên, gió nghe qua luống cuống không biết bay về phương mô và hoa lá thì sượng sần…
Lòng ta hừng hực mỗi khi nắng hanh lên… Ấy là dấu hiệu của mùa thơ đã chín. Gặt hái cho mau kẻo ngọn thơ càng cao, người thơ càng điên dại. Nàng ơi, hãy mượn lưỡi liềm của trăng non mà hái, xin đừng dẫm lên bờ lòng ta.
Một đêm say rượu nhớ Nàng. Khách đã khóc sưng vù đôi mắt và từng giọt lệ đã vô tình nhỏ vào ly rượu, có ai ngờ khách đến cuồng tâm dại trí nhúng cả mảnh hình Nàng trong rượu rồi mê man, vừa uống vào lòng cả rượu, cả nước mắt và cả bóng dáng xinh tươi của Nàng!
Ở đời chỉ có một hạnh phúc. Làm chi có đến hai cảnh Tịnh độ và Niết bàn. Gần tận thế rồi, thiếu gì tiên tri giả ra đời. Nàng hãy mê man màu sắc thanh thiên, như đã mê son phấn của xa hoa. Yêu nhau làm gì nữa. Lửa bầu trời sắp tuôn xuống đốt rụi cả thế gian và không gian. Mau mau vồ lấy trăng sao, kẻo một mai rơi rụng vào hư lãng.
Thôi còn chi là ánh sáng nữa. Nhạc sẽ không va nhằm tơ trăng và hương sẽ không gần được hương, như lòng ai đương gọi lòng ai…