Nhàn – Hàn Mạc Tử
Giúp vực Hán sợi tơ còn để tiếng,
Không thèm vinh hoa, thích nhàn là sướng.
Danh lợi mà chi, phú quý ấy mà chi,
Bên hoa ngắm rượu, dưới nguyệt ngâm thi.
Giúp vực Hán sợi tơ còn để tiếng,
Không thèm vinh hoa, thích nhàn là sướng.
Danh lợi mà chi, phú quý ấy mà chi,
Bên hoa ngắm rượu, dưới nguyệt ngâm thi.
Nhạc bay là nhạc còn cao,
Đố chàng lắng biết phương nào là phương
Nhạc về quên nhớ quên thương,
Cho người nước Lỗ đo lường dư âm.
Bầu trăng gió dễ thường quên nhắm nhía
Im mát bóng đàm hoa phước địa
Phật Quan Âm rừng tía có linh thiêng
Xuống đây ngoạn cảnh thiên nhiên.
Cây sum suê lá, chùa nương bóng
Suối láng lai dòng, khách rửa tai
Phàm tục đến đây nhờ Phật độ
Đừng vương vấn nữa nợ trần ai
Êm đềm mát mẻ khí ban mai,
Đến Phật nghe câu sướng lỗ tai,
Bảy bước thành thơ mau mắn lạ,
Ra về tưởng lạc lối Thiên Thai.
Thoi én như thêu tranh cách biệt,
Gió xuân càng lạnh kẻ cô đơn.
Người vui tấp nập mòi sung sướng,
Riêng tớ xuân về dạ héo von...
Tôi gò được một mùa xuân phẩm tiết.
Mùa xuân ấy là lòng tôi tha thiết.
Mê cuống cuồng say điêu đứng vì thương
Ôi chao ôi! Trong nắng rực mùi hương...
Hôm nay trời lửng lơ trời,
Giòng sông ánh sáng sẽ trôi hoa vàng.
Tôi ngồi ở bến Hàn giang,
Khóc thôi mây nước bàng hoàng suốt đêm.
Cách xa không vói được,
Cắn áo để tức mình,
Khóc cho trào máu mắt
Rồi ôm mộng làm thinh...
Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng
Tứ bề gom lại một cõi không
Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc
Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.