Ta mới thấy xuân vờn trong ánh sáng
Muôn sắc hình múa giỡn dưới ao khuya
Đôi tháp cao kiêu hãnh với hàng bia
Với lau lách ngã mình trong cảnh vắng
Sợ chừng như tiếng rụng của sao băng
Mà vì đâu những tháng Hời kiêu ngạo
Hàng muôn năm sống mãi với đêm sương
Mà vì đâu nghe tiếng bật giữa im lìm
Như mơ tiếc những thời hung bạo
Phải người chăng, bên suối uống mây trôi
Phải người chăng, đồi cao đương hoảng hốt
Bọc trăng vàng trong áo ngủ quên đi
Để hoàng hôn loang loáng đối oai nghi
Bao dấu vết thời xưa giờ ủ dột
Phải người chăng, thi sĩ của dân Chiêm.

Người lắng nghe, lắng nghe trong đáy giếng
Tiếng vàng rơi chìm lỉm xuống hư vô
Tiếng ngọc địch n hớ nhung còn uyển chuyển
Bên cầu sương lưu đọng ánh trăng mơ
Người thổn thức tiếng buồn bao cảnh sắc
Ta không muốn người thôi ca hát
Vì luôn đêm sóng bận réo cung Hằng
Người khóc đi, khóc đi cho hả nỗi hờn căm.

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (1 votes, trung bình: 2,00/5)
Loading...

Để lại một bình luận