Lửa quanh đời – Huy Cận
Ta vui vô hạn, buồn vô hạn
Bởi lửa vô cùng ôm lấy trán
Lửa dạy cô đơn bậc tuyệt vời
Đốt cháy hồn ta lửa quanh đời
Ta vui vô hạn, buồn vô hạn
Bởi lửa vô cùng ôm lấy trán
Lửa dạy cô đơn bậc tuyệt vời
Đốt cháy hồn ta lửa quanh đời
Bánh xe xuân quay vòng thao thức
Phát phơ cành náo nức trăng sao
Ra đường chẳng gặp bạn chào
Gặp xuân trẩy hội nhập vào gió xuân
Chim hót vòm xanh, hương dậy đất,
Hôm nay vũ trụ mở huy hoàng
Đi ra hoa bướm không tin trước,
- Sực nhớ đêm rồi đã ngủ lang.
Là cây anh mọc đất tươi
Là sao, anh mọc đỉnh trời vô biên
Là tình, yêu dại, yêu điên
Yêu em da diết triền miên tháng ngày
Dọc đời gió thổi
Thịt tàn xương cốt
Dọc ngày gió thổi
Hoa tàn trái thối
Hột cát trăng sao lại nở cười
Mỗi năm hoa về đây
Hoa nói gì với người
Lòng đời chăc nặng lắm
Hoa nói hoài không thôi
Ta ngây ngất thắp cao hồn đuốc rạng
Cuộc vui chung cùng góp ánh muôn sao
Và tự lúc hồn ta qua cửa sáng,
Hội hoa đăng bừng nhạc thắm xôn xao.
Mắt hồ liễu rũ mi xanh,
Tóc vương gò má mỏng mành thoáng mày.
Đôi hồn có nhịp cầu tay,
Mộng chung một giấc bên này bên kia
Chỉ một lần nghe đủ nhớ đời
Huống chi anh được đón bao lời
Bâng khuâng em nói trong chiều lạnh
Ngơ ngẩn lòng ta Huế, Huế ơi!
Yêu nhau nhớ dáng tưởng hình
Chiêm bao em có một mình chăng em?
Đời buồn lạnh gối đêm đêm
Biệt li gì mộng! Nhớ tìm thăm nhau