Đã một trăm nghìn tiếng súng đồng
Bắn vào cửa biển xóm làng rung,
Cửa Đà Nẵng ấy – quê tôi đó
Uất hận ngày đêm sóng trập trùng.

Nay đứng vùng lên đêm kháng chiến,
Mối hờn trong dạ Nguyễn Tri Phương
Thét gầm như sóng xô lên đá
Lúc những chàng trai gục xuống đường.

Những đường nhỏ nhỏ phố xinh xinh,
Những khóm phi lao yểu điệu cành
Đã ngấm bao nhiêu dòng máu đỏ
Khi trời rung dội súng liên thanh.

Đã chết thằng em cao thước bảy,
Tiếng cười của nó rớt đâu đây?
Tưởng chừng nó vẫn bên tôi đứng.
Mắt sáng vai tròn vươn nắm tay.

Không khóc mà nghe nặng cả trời,
Nghe lòng như gió tạt ngoài khơi
Đuổi thuyền đánh cá vô trong bến,
Tôi xót như vừa chôn cất ai.

Ai bấm hồn tôi lấn khúc nhạc?
Điệu đàn tuổi nhỏ: gió rừng thông
Những giờ trưa nắng vi vu hát,
Bóng rợp đường quen phượng chói hồng?

Bây giờ cửa biển quê hương ấy
Tàu xâm lăng đổ, nước thương đau
Chiếu hình ghê tởm quân hung ác
Ắt phải trào lên nhuộm sắc đào.

Tôi ở khu Mười thương nhớ quá!
Quê hương trong ấy dưới trời xuân
Ngát mùi thuốc súng đương ăn Tết:
Đêm tối xung phong lửa sáng bừng.

Cửa biển thân yêu ngày Chiến thắng
Hải thuyền san sát rộp cờ bay,
Những người đã chết trong vôi ngói
Sẽ đứng lên chào vươn nắm tay.

1948

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận