Người anh ấy thô sơ
Hiền khô như chiếc lá,
Ăn không đủ bao giờ,
Áo quần trăm miếng vá.
Nhà anh ấy không cao,
Mùa mưa hay dột nóc,
Không nhớ rõ năm nào
Nước tràn đê vợ khóc.
Con anh quần chẳng có,
Bụng ỏng mắt tuổi bâu,
Đứa lớn bồng đứa nhỏ,
Nghịch nước dưới chân cầu.
Một ngày gió gió lên
Cờ son bay phấp phới,
Xóm dưới rủ làng trên
Biểu tình như đám hội.
Anh gieo vùng lúa mới
Anh cày luống đất nâu,
Vợ cùng con học chữ :
“I, tờ giống móc câu”
Một ngày súng nổ vang
Anh xin vào Vệ quốc,
Sông núi quí hơn vàng
Nghìn năm không để mất.
Anh là kẻ vô danh
Lành hiền như quả bí,
Gông xích đập tan tành
Vung gươm làm chiến sĩ.
Anh là Vệ quốc quân
Ra đi lòng một quyết,
Trong đạn lửa gầm reo :
“Xâm lăng, mày phải chết!”