Từng giọt máu ở ngoài xa vạn lý
Nẻo chân trời biển lớn khuất cù lao,
Mùa xuân hạ dài như bao thế kỷ,
Kim nam châm xoay tác dạ kiều bào.
Đêm Nữa ước đến hoa chen bóng tối,
Chiều Luân-dôn nặng trĩu khối sương mù,
Ngày nắng lửa nồng thiêu Tân-thế-giới,
Tuyết phũ phàng Thụy Điển lúc tàn thu.
Người ở đó, chon von tình nhớ nước
Mơ con đê lạnh lẽo dưới mưa phùn,
Tàu lá chuối xạc xào cơn gió lướt,
Khóm tre già lả ngọn buổi hoàng hôn.
Một hướng đăm đăm bốn mùa tưởng nhớ:
“Quê hương ơi nước Việt của lòng ta!”
Chiều chủ nhật đứng nhìn ra cửa sổ
Soi lên gương ai thấy mặt mình già.
Ai trước ra đi bẽ bàng thân thế,
Bốn phương trời mưa nắng dài lòng son,
Và Tổ quốc mang xích xiềng nô lệ,
Sống âm thầm không nhắc nhở đàn con.
Nhưng một buổi non sông vùng thức tỉnh,
Tám mươi năm còn lại giấc chiêm bao,
Lời son sắt của ngày hai tháng chín
Bay đến nghìn dặm biển khuất cù lao.
– Con bỗng khóc ở chân trời cách biển,
Tổ quốc ơi lòng mẹ thắm tươi sao!
Lau nước mắt để thầm nghe mỗi tiếng,
Đêm nay con mơ thấy ngọn cờ đào.
Cờ nước Việt có sao vàng năm cánh
Nguy nga bay sắc máu nhuộm nền son.
Lời tuyên thệ giữa Ba Đình tươi nắng…
Ở phương trời hoan hỉ tấm lòng con.
Tháng chín hăm ba, Sài gòn nổ súng:
Quân xâm lăng thú dữ trở vào kia
Tre vót ngón ào ra xiên ngực chúng,
Lòng sôi lên con nín thở quay về.
Hồ Chủ tịch thân hành sang đất Pháp,
Thương Cha già râu tóc ngả màu sương.
Phái đoàn tới Pa-ri gây bão táp,
Phạm Văn Đồng lời nói sắc như gươm.
Đêm mười chín, căm hờn phun núi lửa,
Tiếng Cha già vang dội thấu lòng con.
Trời xa cách dường như xa cách nữa,
Biết lo sao nợ nước đáp cho tròn!
Người trăm nước phải nghiêng mình cảm phục
Một giống nòi anh dũng tự nghìn xưa,
Vui sướng thế, lòng con đau mỗi khúc!
Ôi những bờ đê, ôi những vườn dừa!
Quà nhỏ mọn gửi về cho chiến sĩ,
Tiền chắt chiu góp lại có bao nhiêu!
Xương máu đổ, vì con, con đã thấy…
Con đi xa nên ít gọi làm nhiều.
– Lời nói của con yêu ngoài vạn lý
Vẫn bay về bên rặng chuối hàng cau.
Dầu mưa nắng nhưng tình son sắt vậy
Nên dầu cành xa gốc chẳng lìa nhau.
Kháng chiến ba năm, vững vàng cao lớn
Một người ngã gục, trăm kẻ xông lên;
Đường ta phá, nhà ta thiêu lửa sáng,
Vui hy sinh ta giữ trọn lời nguyền.
Đầu mẹ cúi hôn con xa cách biển,
Hơi thở này bát ngát một trời hoa.
Mưu cuộc sống cho mùa xuân vĩnh viễn,
Mẹ tay liềm tay súng giữa phong ba.
2-9-1948