Phất phơ ngọn gió lướt đầu cây
Như có hồn ai về tới đây…
Hiu hiu thổi
Không buồn nói.
Hay là cô gái nước Chiêm Thành
Gặp cơn binh lửa, bỏ ngày xanh,
Hết sống trôi rồi chết giạt…
Chút tinh anh thừa rơi rác
Hiềm một nỗi kẻ Chàm, người Việt
Khó cảm thông
Mà mối hận nghìn thu ôm ấp lòng.
Hiu hiu thổi,
Không buồn nói.