Ông làng hát bội – Học Lạc
Vào buồn gọi tổ châu đầu lạy,
Ra rạp rằng con nịt nách mang.
Dám hỏi hàm ân người lớp trước,
Hay là một lũ những quân hoang?
Vào buồn gọi tổ châu đầu lạy,
Ra rạp rằng con nịt nách mang.
Dám hỏi hàm ân người lớp trước,
Hay là một lũ những quân hoang?
Bọn làng chẳng vị sĩ năm kinh,
Ông Bổn không thương người bảy phủ.
Phạt ta xong rồi trở lại nhà,
Quá thời hốt thuốc, lứ bong vụ.
Phố cất vẽ vời xanh tựa lục,
Buồm dong lên xuống trắng như cò.
Đắc tình trạo tử nên mưa nắng,
Dắn dỏi đua nhau tiếng hát đò.
Lọ là phải Nam, Bắc thương hoàng cho nhọc xác.
Nhìn thế sự nay đà đổi khác,
Ngẫm bất tái nên há dễ bôn chôn.
Co tay một giấc hành môn.
Bợm làng chẳng vị sĩ năm kinh
Ông bổn không thương người bảy phủ
Phạt vạ xong rồi trở lộn về
Hoá thì hốt thuốc lứ bông vụ
Mắc mưu đốt đít tơi bời chạy,
Làm lễ bôi chuông nhớn nhác sầu,
Nghé ngọ già đời quen nghé ngọ,
Năm dây đàn gẩy biết chi đâu.
Chẳng phải vương công, chẳng phải hầu,
Học đòi đái kiếm lại mang râu.
Khoe khoang mắt đỏ trong dòng bích,
Chẳng biết mình va cứt lộn đầu.
Mưu thần trước biết ngang sông chắn
Kế dữ sau toan đóng cũi hàng
Thất thủ muốn liều cho vẹn tiết
Ngặt vì con vợ bận chưa an
Tới lui bịn rịn, bầy tôm tép,
Đưa đón lao xao, lũ quạ diều.
Một trận sóng dồi cùng gió dập,
Tan tành xương thịt biết bao nhiêu!
Rủi may đã có người hương khói,
Khuya sớm cho cam kẻ ẵm bồng.
Lừng lẫy lấy danh trong mấy nước,
Sao cho năm đức giữ cho đồng.